Chương trước
Chương sau
Lăng Trần bị quân đội bắt giam. Vì dị năng của anh đặc thù nên anh bị nhốt trong một phòng tối kiên cố dùng khóa điện tử, bên ngoài có người canh giữ nhưng lại không ai trông coi ở khoảng cách gần, sợ bị ảnh hưởng bởi dị năng hệ tinh thần của anh.
Lăng Trầm bị nhốt ở nơi không có lấy một chút ánh sáng, xung quanh là tầng tầng lớp lớp tường mềm bao bọc, không gian trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Không thể không thừa nhận, quân đội rất biết cách tra tấn “phạm nhân”, họ luôn đánh trúng điểm yếu của người khác.
Thật ra họ không cần bố trí lực lượng chiến đấu quá mức đầy đủ, nghiêm ngặt, nâng cao cảnh giác, sẵn sàng cho việc phát động tấn công bất cứ lúc nào[1] như vậy, khi đối đầu với Mộ Bạch ở ngoại ô, Lăng Trầm đã hao không ít dị năng, sau đó lại đi cứu Đường Hoan nên tình trạng của anh càng xuống cấp hơn, anh đâu thể khôi phục ngay được.
Lăng Trầm ngồi lặng yên trên mặt đất, đôi mắt trầm lặng của anh đã hoàn toàn hòa chung với bóng tối. Sau một thời gian dài cứ ngồi như vậy, anh bắt đầu chầm chậm nằm xuống, nhìn vào bóng tối vô định. Môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, anh vẫn chẳng thể tin thú cưng của anh cứ thế vứt bỏ anh và chạy một mình.
Việc này không giống với những gì cha anh đã nói…
Lăng Trầm nhắm mắt lại, cau mày, như thể đang suy nghĩ việc gì đó.
Đầu Lăng Trầm vô cùng hỗn loạn, rất nhiều những hình ảnh trong quá khứ hiện lên trước mắt anh.
Tầng hầm với ánh sáng ấm áp.
Nói là tầng hầm cũng không chính xác lắm, trừ thứ ánh sáng quá mức dịu dàng ấy ra thì nó giống pháo đài xa hoa dưới lòng đất hơn.
Trong phòng có vô số những con thú nhồi bông màu hồng nhạt, bốn bức tường cũng là màu hồng nhạt, vật trang trí dù chỉ là một món đồ bằng thủy tinh cũng có giá trị rất cao.
Người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, lạnh lùng, chân bị xích bằng một sợi xích khá dài, bà có thể đi tới phòng thí nghiệm bên cạnh, nhưng, cũng chỉ dừng lại tại vách phòng thí nghiệm cỡ lớn đó mà thôi, bà chẳng thể thoát ra khỏi chiếc lồng giam xa hoa dưới lòng đất này được.
Bên trong phòng thí nghiệm là một người đàn ông mặc áo blouse đang thực hiện các nghiên cứu. Ông có khuôn mặt với những đường nét gai góc, thân hình cao lớn, dáng vẻ của ông mang vài phần tương tự Lăng Trầm.
Ông cực kỳ nghiêm túc, tập trung làm thí nghiệm, chờ đến giờ ăn cơm, ông đi tới bếp chuẩn bị thức ăn.
Đựng đồ ăn bằng những vật dụng tinh xảo, ông cẩn thận từ li từng tí bưng chúng tới trước mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ lạnh nhạt nhận đồ ăn, sau đó, bà bước tới góc phòng thí nghiệm, mỗi bước chân của bà đều vang lên thanh âm của xích sắt. Bà định cho cậu bé đang ngồi thu lu một góc vì tưởng mình làm sai ăn cơm nhưng lại bị người đàn ông ngăn cản.
“Bác Uyên, thằng bé là con của anh, chẳng lẽ anh muốn thằng bé chết đói à?” - Người phụ nữ không kiềm chế nổi nữa, tức giận quát.
Môi mỏng mím chặt lại, trông người đàn ông càng thêm cố chấp, ngang bướng hơn. Sau khi bị quát, ông hơi cúi đầu, như thể đang phải chịu ấm ức, tủi thân. Thế nhưng, ông vẫn cố chấp nói: “Tôi chỉ cần em, thằng bé giành em với tôi, thằng bé đáng chết.”
Cậu bé hệt một chú chim cút, mờ mịt nhìn mọi thứ, cậu không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Nhưng tôi không phải anh! Anh bắt cóc tôi, giam tôi tại nơi không có ánh sáng mặt trời này, Bác Uyên, anh là một kẻ biến thái!”
Người phụ nữ như thể đã rơi vào trạng thái cuồng loạn, bà gào thét, quát lớn.
Từ một cô thiên kim cao cao tại thượng đột ngột biến thành “thịt cấm”[2], bị giam cầm, là ai thì cũng sẽ trở nên điên cuồng mà thôi.
Bác Uyên không nói lấy một lời, chỉ im lặng đứng đó, để mặc người phụ nữ đánh vào ngực mình, chẳng hề phản kháng.
Hình ảnh tiếp theo vô cùng nặng nề...
Bác Uyên tự tay thả người phụ nữ, đưa bà ra khỏi tầng hầm.
Lúc rời đi, người phụ nữ vô cùng quyết tiệt, không hề quay đầu lại.
Sau khi thú cưng mình nuôi bỏ đi, Bác Uyên cũng không có gì khác trước, chỉ là, ông dành toàn bộ thời gian của mình vào việc thí nghiệm, hệt như một con quái vật không có cảm xúc, cũng chẳng có cảm giác, chỉ biết thí nghiệm thôi vậy.
Cậu bé đó thì vẫn thế, luôn ngồi trong góc phòng thí nghiệm. Sau khi người phụ nữ rời khỏi nơi này, Bác Uyên không còn thù địch cậu như trước nữa. Một thời gian sau, lá gan của cậu cũng lớn dần lên, bắt đầu cẩn thận bước từng bước ra ngoài, nhìn Bác Uyên thực hiện thí nghiệm.
[1]严阵以待: trận địa(khu vực bố trí lực lượng chiến đấu) đã chuẩn bị sẵn sàng, kỹ lưỡng để nghênh đón kẻ thủ.
[2]禁脔: Thịt cấm; 脔(luyến) ở đây là thịt, "cấm luyến" là loại thịt ngon nhất, tốt nhất, chỉ hoàng thất mới được hưởng dụng. Từ này bắt nguồn từ thời Đông Tấn. Thời đó, kinh tế lạc hậu, xã hội nghèo khổ, đến quan lại, quý tộc cũng chẳng mấy khi được ăn thịt, và thịt heo được coi là một thứ quý giá. Mỗi khi bắt được một con heo, người thời đó sẽ cắt phần thịt gáy dâng lên cho Tấn Nguyên đế, họ cho rằng phần thịt gáy của con heo là phần thịt màu mỡ nhất, là thức ăn quý nhất, chỉ Tấn Nguyên đế mới xứng được thưởng thức, không một ai dám hưởng dụng. Người thời đó gọi phần thịt gáy heo là "cấm luyến". sau này, người ta dùng "cấm luyến" để chỉ những thứ quý giá, đẹp đẽ nhưng chỉ một người được hưởng, không chia sẻ cho bất cứ ai khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.