Chương trước
Chương sau
Lăng Trầm muốn giải phẫu Hoắc Thủy.
Khi Đường Hoan biết việc này, cả người… không, là cả “xác sống” lập tức hóa đá tại chỗ.
Sao bảo Lăng Trầm bị khí vận chi nữ hấp dẫn, hai người dần dần nảy sinh tình cảm, khi sắp “vận động đưa đẩy” thì bệnh sạch sẽ của boss phản diện “tái phát” nên mới rơi vào kết cục đường ai nấy đi mà? Mẹ nó, rõ ràng là một cốt truyện tương ái tương sát, cuối cùng lại biến thành Lăng Trầm muốn giải phẫu Hoắc Thủy?
Xác sống Hoan bất giác rùng mình.
Có điều, Uông Dương coi cô vợ mới này như bảo bối, không rời lấy nửa bước, cho nên Lăng Trầm vẫn chưa tìm được cơ hội giải phẫu Hoắc Thuỷ.
Đường Hoan biết ngay, sao ý tưởng biến thái của Lăng Trầm có thể dễ dàng thực hiện thế được. Hoắc Thuỷ là khí vận chi nữ, Thiên Đạo bảo vệ ả, mở bàn tay vàng cho ả, làm gì có chuyện ả tùy tiện bị người khác giải phẫu chứ.
……
Từ đầu, Lăng Trầm đã không định định cư tại căn cứ này, mục tiêu của đội họ là thủ đô.
Mãi vẫn chẳng tìm được cơ hội giải phẫu con mồi mà mình nhìn trúng, Lăng Trầm có hơi tiếc nuối nhưng cũng không quá chấp nhất. Vì thế, sau một thời gian sinh hoạt tại căn cứ, anh quyết định tiếp tục lên đường tới thủ đô.
Đường Hoan thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể tránh xa ôn thần. Đối với cô, Hoắc Thuỷ chính là một ôn thần. Dù sao thì bất cứ ai mang mệnh bia đỡ đạn, nếu bị quang hoàn của nữ chính chiếu rọi, chắc chắn sẽ chết cực kỳ thảm, tro cốt cũng chẳng sót lại.
Đoàn người Đường Hoan không hề biết bọn họ rời căn cứ chưa đến mười ngày, toàn bộ căn cứ đã phải chịu hoạ lớn!
Linh tuyền của Hoắc Thuỷ có thể chữa khỏi virus xác sống, nhưng, xác sống lại có khứu giác cực kỳ nhạy bén, đối với chúng, nước linh tuyền còn hấp dẫn hơn cả hương vị của thịt tươi.
Hoắc Thuỷ dùng nước linh tuyền cứu người, nếu cứu một hai người thì cũng chẳng sao vì lúc đó mùi hương chưa đủ rõ ràng, nhưng một khi bắt đầu lạm dụng, cứu thêm nhiều người thì chắc chắn xác sống sẽ lần theo mùi mà tới.
Ngửi được mùi nước linh tuyền, hết đợt xác sống này đến đợt xác sống khác đến tấn công căn cứ, trong đó còn có cả Licker.
Căn cứ của Uông Dương căn bản chẳng thể chịu nổi sự tấn công của những đợt sóng xác sống lớn như vậy, chỉ trong một thời gian, toàn bộ căn cứ đều bị xác sống san bằng.
Uông Dương vốn muốn cùng sống chết với căn cứ, nhưng, hắn lại nghĩ, nếu hắn không còn nữa, Hoắc Thuỷ biết sống thế nào bây giờ? Ả nhu nhược, không nơi nương tựa, nếu sau này chẳng còn ai bảo vệ, chắc chắn sẽ bị người ta bắt nạt.
Vì thế, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, day dứt giãy giụa, Uông Dương dứt khoát quyết định vứt bỏ căn cứ, mang theo Hoắc Thủy tới thủ đô.
*
* *
Trên đường tới thủ đô, ngồi trên xe, Thẩm Lương Chi không ngừng liếc mắt nhìn Đường Hoan và Lăng Trần.
Nữ xác sống cấu xí càng ngày càng bạo gan, cũng càng lúc càng làm càn!
Ấy thế mà cô lại có thói quen gối đầu lên đùi Lăng Trầm, sau đó vui vẻ thoải mái nằm nghiêng người.
Làm ơn đi!
Lăng Trầm có bệnh sạch sẽ đấy!
Còn nữa, Lăng Trầm, bệnh sạch sẽ của cậu đi đâu mất rồi?!
Thẩm Lương Chi tỏ vẻ y không phục!
Sự thật thì Lăng Trầm cực kỳ thích Đường Hoan gối lên đùi mình, cảm giác như có một con cún nhỏ đang nằm cuộn tròn trên đùi vậy.
“È hèm…. Lăng Trầm, sau khi về thủ đô, cậu định làm gì?” - Do dự hồi lâu, cuối cùng Thẩm Lương Chi cũng mở miệng hỏi.
“Giáo sư đang làm thí nghi ở thủ đô, sau khi về thủ đô, tất nhiên là tôi sẽ gia nhập phòng thí nghiệm của giáo sư, nghiên cứu virus xác sống.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.