Chương trước
Chương sau
Đối với Lăng Trầm, nước linh tuyền của Hoắc Thủy quả thật có sức hấp dẫn trí mạng.
Sau khi ả đứng ra, kiên quyết tỏ vẻ nước linh tuyền của mình có thể chữa khỏi cho người nhiễm virus xác sống, con ngươi của Lăng Trầm càng trở nên tĩnh lặng, thâm thúy hơn. Thế nhưng, anh không hề hành động thiếu suy nghĩ, cũng chẳng thể hiện ra rằng mình có hứng thú, anh chỉ yên lặng quan sát tình trạng của dị năng giả sau khi sử dụng nước linh tuyền.
Bởi vì người đó bị thương quá nặng nên nếu chỉ dùng nước linh tuyền một lần thì chưa thể khôi phục ngay, phải trị liệu thêm nhiều lần nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn. Nhưng, đúng là nước linh tuyền có chút hiệu quả thật, dị năng giả bị trọng thương bởi Licker không còn đau đớn như trước nữa, xem ra vết thương đã được xoa dịu phần nào.
Trên đời này thật sự tồn tại thứ có hiệu quả chữa khỏi thần kỳ như vậy ư?
Đến tận khi lên đường về biệt thự, Lăng Trầm vẫn còn trầm tư.
Nếu nước linh tuyền có thể chữa khỏi virus xác sống thì chắc chắn bên trong chứa một loại vật chất nào đó chống lại virus. Lý do hiệu quả chữa trị của nước linh tuyền không cao có thể là vì vật chất bên trong chưa đủ tinh khiết. Nếu tách loại vật chất ấy ra, sau đó tăng mật độ lên mức cao nhất thì liệu có thể nghiên cứu ra vác-xin phòng bệnh không?
Trên đường trở về, Lăng Trầm suy nghĩ rất nhiều.
Lúc này chưa phải lúc có thể kết luận điều gì, phải chờ cho tới khi dị năng giả làm thí nghiệm kia khỏi hẳn mới có thể kiểm chứng phỏng đoán của anh.
Quả là có chút thú vị.
Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ khi mạt thế buông xuống tới giờ lại xuất hiện nhiều thứ khó tưởng như vậy.
Ví dụ như có người có được không gian tùy thân.
Hay như người biến thành xác sống nhưng vẫn còn ý thức.
Quả thật thời buổi mạt thế binh hoang mã loạn này thú vị hơn thế giới nhàm chán trước kia rất nhiều.
*
* *
“Cô có đi đi lại lại như vậy thì Lăng Trầm cũng không thể lập tức xuất hiện trước mặt cô được đâu!”
“Thà rằng cô xem chiếc váy tôi mới tìm về cô còn hơn, nó đẹp hơn so với những chiếc váy trước kia nhiều.”
“Cô xem xem có thích không, nếu thích thì… lần sau tôi tìm thêm cho cô.”
Đường Hoan nóng nảy đi qua đi lại trong phòng khách. Ở bên cạnh, Thẩm Lương Chi không ngừng lải nhải, khuyên bảo cô.
Chẳng biết vì sao mà tự nhiên nữ xác sống xấu xí này lại trở nên kích động như vậy, nói gì cũng muốn đi tìm Lăng Trầm, không tự nhìn lại dáng vẻ khủng bố của mình cũng như suy xét xem vừa xảy ra chuyện gì.
Là một xác sống, cô cứ thế lao ra chẳng phải sẽ gây khủng hoàng cho căn cứ, rồi sau đó bị người ta bắn nát sọ?
Thẩm Lương Chi thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại của cô nữa, y bước thẳng về phía cô, túm lấy tay cô, sau đó ấn cô ngồi xuống sô-pha.
“Lại đây, ăn tạm vài cây kẹo mút trước đi.” - Vừa nói, y vừa bóc vỏ kẹo mút, nhét vào miệng Đường Hoan.
Lăng Trầm bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh Thẩm Lương Chi ấn bả vai Đường Hoan, không khí giữa hai người tản ra sự thân mật và hài hòa.
Nếu y và cô là hai người bình thường thì cảnh này đúng là có chút duy mỹ[1].
Đáng tiếc, sau khi ngậm kẹo mút, nữ xác sống bạo lực lập tức vật ngã Thẩm Lương Chi. Kẹo, đúng là muốn ăn nhưng hành vi ép buộc này của y vẫn cần phải đánh.
Thẩm Lương Chi: “......”
Lăng Trầm đứng im ở cửa, chờ Đường Hoan đánh Thẩm Lương Chi một trận tơi bời xong mới vẫy vẫy tay với cô.
[1]duy mỹ: vẻ đẹp có tính nghệ thuật, tách biệt khỏi đạo đức, xã hội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.