Người nọ vừa chạy, vừa thở dốc, theo sau là một làn sóng xác sống.
Sau khi mạt thế tới, người ta đã quá quen thuộc với những cảnh tượng tương tự.
Người nọ càng chạy, càng đến gần Đường Hoan, hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề. Xem ra chàng trai này đã lâm vào tình trạng nỏ mạnh hết đà, e là sẽ sớm rơi vào miệng xác sống và bị chúng cắn xé nhanh thôi.
Mặc váy màu hồng phấn, Đường Hoan cắn chặt răng, xông thẳng ra ngoài. Chưa kịp thấy rõ diện mạo của chàng trai kia, cô đã nâng cậu lên vai, chạy bán sống bán chết.
Đường Hoan cứ như là cưỡi lên hồng trần[1] vậy. Những cái xác sống đằng sau hoàn toàn không đuổi kịp cô. Trong nháy mắt, con mồi của bọn chúng cứ thế biến mất.
Ôi vật vã!
Đến chính Đường Hoan cũng phải sợ ngây người vì tốc độ của mình!
Vừa rồi, Đường Hoan lao ra là vì cô còn ý thức của một con người. Trơ mắt nhìn người khác sống sờ sờ bị phanh thây trước mặt mình, thấy chết không cứu, cô hơi hơi không đành lòng… Được rồi, cô thừa nhận, nguyên nhân chủ yếu là vì cô cậy mình là xác sống, không thể lại chết trong miệng xác sống lần nữa nên mới làm vậy. Nếu còn là nhân loại, cô nào có dũng khí quên mình vì người khác cơ chứ!
Chỉ là, Đường Hoan không ngờ, tốc độ của cô lại nhanh đến thế!
[ Xác sống cấp hai, hệ tốc độ.] - Hệ thống đắc ý xông ra khoe công.
Nhìn xem, khi những cái xác sống khác vẫn còn là những cái xác sống cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670769/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.