Chương trước
Chương sau
“Hoan Nhi!”
Khóe mắt Hiên Viên Võ cứ như sắp rách ra đến nơi, anh loạng choạng chạy vọt về phía tường thành, sau đó trơ mắt nhìn bóng hình cô tựa bươm bướm bị bẻ gãy cánh, rơi thẳng xuống đất.
Tiếng gọi của anh vô cùng thê lương, tê tâm liệt phế.
Giây phút chạm đất, Đường Hoan cảm thấy xương cốt trên cơ thể đều đã vỡ vụn, đau đớn từ tim lan ra toàn thân.
Cô run rẩy, sau đó không ngừng có máu tươi chảy ra từ miệng cô, chỉ chốc lát đã nhiễm đỏ một khoảng đất.
Từ khi Đường Hoan nhảy xuống, hệ thống đã bắt đầu rơi vào trạng thái khiếp sợ.
Nếu có thể để lộ cảm xúc, thì chắc vẻ mặt của hệ thống sẽ là thế này: Σ(°△°|||)︴
Thật ra nó đã lờ mờ cảm nhận được rằng nhìn qua thì ký chủ rác rưởi nhà nó cực dễ bắt nạt, thế nhưng đôi khi “sức chiến đấu” của cô lại vô cùng mạnh mẽ. Nó từng thầm nghĩ ký chủ rác rưởi nhà nó có một thuộc tính ẩn nào đó không muốn người khác biết, nhưng, nó đâu ngờ được thuộc tính ẩn của cô lại là “bệnh thần kinh”!
Tường thành thì rõ cao, từ trước đến nay, cô vẫn luôn là một người sợ chết, ấy thế mà lần này cô lại không nói không rằng, nhảy thẳng xuống dưới!
Nhìn máu tươi ồ ạt trào ra từ miệng cô là nó biết khi cơ thể máu thịt nện mạnh xuống đất đau đớn thế nào rồi!
Vì muốn để Hiên Viên Võ bất lực nhìn mình chết mà cô cam tâm tình nguyện chịu đau đớn, hệ thống sợ tới mức run bần bật, tự ôm chặt lấy bản thân.
Không dây vào được! Không dây vào được!!
Như một kẻ điên, Hiên Viên Võ lao nhanh xuống dưới thành, chạy vọt về phía Đường Hoan.
Hai mắt đỏ ngầu, anh hệt một con dã thú bị kích thích.
“Vì sao? Vì sao không chịu tha thứ cho ta? Rõ ràng ta đã biết mình sai rồi, vì sao còn muốn rời bỏ ta?”
Hiên Viên Võ ôm Đường Hoan vào trong ngực, luống cuống lau đi vết máu trên khóe miệng cô.
Thời khắc này, đôi tay giết địch của chàng tướng quân chinh chiến nơi biên cương không ngừng run rẩy, run đến mức gần như không ôm nổi người trong lòng được nữa.
“Ta biết lỗi rồi, ta biết mình sai rồi…”
Một câu rồi lại một câu, Hiên Viên Võ nói năng lộn xộn.
Người đàn ông có thân hình cao lớn bất giác rơi lệ, cẩn thận lau đi vết máu nơi khóe miệng Đường Hoan, chỉ là, anh vừa lau xong, máu tươi đã lập tức chảy ra tiếp, anh có lau thế nào cũng chẳng thể lau sạch máu cho cô.
Giọng anh vẫn không ngừng run rẩy, thật khiến người ta phải đau lòng.
Anh biết mình sai rồi, anh không nên được thứ này còn đòi thứ kia, không nên tham lam muốn có cả chân gấu và cá. Anh không nên trông chờ vào may mắn, không nên thản nhiên cho rằng sau khi gây thương tổn cho Quận chúa còn có thể xin cô tha thứ!
“Hoan Nhi, ta mang nàng đi gặp Thái y! Nàng sẽ không sao cả, chắc chắn ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì!”
Kinh thành bị phá, mấy chục vạn đại quân ập vào trong thành.
Hiên Viên Võ đâu còn tâm trí chúc mừng cùng các tướng sĩ. Hai chân anh mềm nhũn, ôm cô vào lòng, chạy thẳng về phía hoàng cung.
Đường Hoan chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hiên Viên Võ, xương cốt vỡ nát đã sớm khiến cô đau đến chết lặng.
Sau khi chạy vào Hoàng cung, Hiên Viên Võ lập tức gọi hết tất cả Thái y tới.
Lão Thái y quả là cao tay, Đường Hoan cảm thấy mình không cố nổi nữa thế mà lão thái y còn có thể kéo dài hơi tàn cho cô bằng thuốc quý.
Đương nhiên, cũng là là một hơi tàn mà thôi.
Hiên Võ Võ như nắm được cộng rơm cứu mạng: “Cứu nàng ấy! Nếu không thể cứu sống nàng ấy, tất cả các người đều phải chết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.