“Chàng vẫn luôn mang theo lá bùa bình an này à?” - Đường Hoan hỏi.
Hiên Viên Võ gật đầu.
Thấy đã qua vài năm mà anh vẫn còn giữ bùa bình an cẩn thận như vậy, không hiểu vì sao, Đường Hoan cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Anh, chắc cũng có một chút tình cảm, ha?
“Vừa nãy Thụy Vương hỏi ta bao giờ thì cưới nàng về.” - Hai tay rũ xuống bên người của Hiên Viên Võ bất giác nắm chặt lại - “Quận chúa, nàng còn muốn gả cho ta không?”
Hiên Viên Võ không biết mục đích ban đầu của mình khi hỏi ra vấn đề này là gì. Thần kinh của anh lúc nào cũng căng thẳng. Rõ ràng anh đã quyết tâm đi theo con đường của đời trước, sau đó sẽ khiến Thụy Vương và người ngồi trên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Chỉ là, khi hỏi ra vấn đề này, anh vẫn khẩn trương đến nỗi tay đổ mồ hôi, tựa như đang sợ cô sẽ từ chối mình vậy.
“Sao, chàng khiến ta chờ thành gái lỡ thì, giờ lại không muốn cưới ta nữa?” - Đường Hoan liếc xéo anh, mang theo kiêu ngạo, như thể nếu anh dám nói không cưới, cô sẽ lập tức trở mặt vậy.
Chàng ngốc bị dọa, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, ta chỉ sợ nàng không muốn gả cho ta thôi.”
Đường Hoan cười: “Xem chàng kìa, ngốc.”
Nhìn má núm đồng tiền tươi như hoa của cô, con ngươi đen trầm của Hiên Viên Võ như có ánh sáng lưu chuyển.
Anh thật sự không hiểu được rốt cuộc thì mình muốn nghe thấy đáp án gì. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670714/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.