Chương trước
Chương sau
Nỗi đau lớn nhất của Thái tử là gì?
Còn gì đau hơn thân là một trữ quân mà kiếp trước, đến chết cũng không được một đích tử cơ chứ!
Hiện tại, Thái tử phi đã sinh liên tiếp bốn cô con gái. Khi nghe được câu thật đáng chúc mừng này, Thái tử Cố Vũ suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Sau lưng, những hoàng tử khác như hổ rình mồi, hơn nữa, hầu hết toàn bộ hoàng tử thành niên đều đã có đích tử, thân là Thái tử lại không có con trai trưởng, vị trí của Thái tử sẽ càng dễ lung lay hơn.
Khó chịu đi, ha ha ha ha!
Đường Hoan ngạo kiều xoay người, cô thích nhất là thấy người khác khó chịu khi gặp mình.
Hệ thống run bần bật.
[Ta cảm thấy, ta biết vì sao cô bẩm sinh đã mang mệnh làm bia đỡ đạn rồi.]
“Vì sao?”
[ Cô xem dáng vẻ ác độc của mình đi, nếu cô không phải bia đỡ đạn thì có khi trời cũng bị cô lật lên rồi.]
Hơn nữa, ký chủ rác rưởi còn là người co được dãn được, biết nắm bắt tất cả cơ hội chỉ để sinh tồn!
Nếu ký chủ rác rưởi không phải bia đỡ đạn, có khi cô sẽ không ngừng gây chuyện, giãy giụa sinh tồn trong kẽ hở khi bị người ta bao vây diệt trừ, sau đó, lại tiếp tục gây chuyện, lập đi lập lại, vô cùng vô tận.
Đường Hoan: …
Hơn ba năm dẫn dắt quân đội chinh chiến sa trường, cuối cùng, Thụy Vương cũng có thể đánh lùi man tộc phương bắc, coi như là đại thắng trở về.
Ông lớn Thụy Vương ngồi trên lưng ngựa nghe thấy có người thì thầm, nhắc tới những hành vi ác liệt của con gái mình.
“Thụy Vương gia chinh chiến sa trường, quả là anh hùng của đất nước, nhưng sao lại sinh ra một cô con gái điêu ngoa như vậy được nhỉ.”
“Đúng thế, nghe nói mấy ngày trước, cô lại sai người đánh công tử phủ Quốc công một trận.”
“…….”
Trong lòng Thụy Vương vô cùng vui mừng. Xem ra ba năm này, vợ ông và con gái ông không hề phải chịu bất cứ oan ức nào.
Đúng, ông không hề cảm thấy có vấn đề gì mà còn vô cùng vui vẻ!
Sau khi phục mệnh[1], trở về từ Hoàng cung, trên người còn mặc áo giáp, Thụy Vương đã nhanh chóng sai người đóng cổng phủ lại.
“Mấy ngày này đóng cửa, từ chối tiếp khách, bất kể là ai cũng không cho vào phủ!”
Tuy rằng ba năm này, tên ngốc to con Hiên Viên võ kia có được chiến công hiển hách, trên chiến trường còn được gọi là Diêm La Vương, nhưng cũng không có nghĩa ông sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khác xưa!
Muốn tới phủ Thụy Vương gặp cục cưng Bình An của ông ư?
Ông đóng cổng phủ lại xem anh gặp cô kiểu gì!
Có thể nói, chiêu này của Thụy Vương vừa ấu trĩ, vừa không có tác dụng.
Bởi vì cùng ngày hôm đó, đêm đến, khi Đường Hoan nửa tỉnh nửa mơ, có một bóng đen nhảy cửa sổ tiến vào phòng cô. Tất nhiên, người ấy chính là Hiên Viên Võ.
Người đàn ông cao lớn quen chân quen tay ôm cô từ trên giường lên, giữ chặt cô trong vòng tay mình, sau đó cúi đầu hôn cô.
Động tác của anh cực kỳ gấp gáp, cũng vô cùng thô lỗ, thật sự là một tên ngốc không hiểu tình thú là gì.
“Tiểu Quận chúa, ta về rồi đây.”
Trong bóng đêm, con ngươi đen sáng của Hiên Viên Võ càng thêm trong sạch.
“Sao nửa đêm chàng lại trèo cửa sổ mà không đi cửa chính.” - Mơ mơ màng màng, giọng nói của Đường Hoan hơi khàn khàn.
“Thụy Vương gia đóng kín cổng phủ, không cho ta vào.” - Giọng điệu tủi thân, chàng ngốc to con kể tội Thụy Vương.
Anh chẳng hề thay đổi, nói lời thẳng thắn, vui buồn đều lộ ra mặt, chỉ là hành vi nhiều thêm một chút bá đạo, cứ như anh chưa từng trọng sinh vậy.
“Lần này về kinh rồi thì ta sẽ không đi nữa. Thánh thượng nói sẽ phong ta làm đô đốc Cẩm Y Vệ.”
Hiên Viên Võ kể ra những việc đã mật đàm trong ngự thư phòng, cứ như anh là một người không có tâm cơ vậy.
[1]phục mệnh: báo cáo lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.