Đường Hoan thầm rơi lệ.
Vì sao không để cô chết đuối?
“Hoàng huynh, thần đệ chỉ có một cô con gái, thần đệ coi con bé như châu như bảo! Không thể để con bé gả cho một kẻ…” - Nhìn chàng ngốc to con quỳ trên sàn thuyền, Thụy Vương không biết nên dùng từ gì để hình dung anh. Ông chỉ có thể vung ống tay áo - “Dù sao cũng không thể để Bình An gả cho một kẻ như vậy!”
Đường Hoan: “……”
Người còn nhớ mình từng rất tán thưởng “kẻ như vậy” vì anh đã giúp con gái người chặn ong, chặn bướm không?
Trong mắt Hiên Viên Võ hiện lên sự trào phúng.
Quả nhiên, khi anh là một tên ngốc, tất cả mọi người đều coi anh thành bùn lầy dưới mặt đất.
Đời trước, anh biết tất cả mọi người đều coi thường mình nên đã không màng sống chết, chém giết trên chiến trường, ép mình phải học từng chữ, từng chữ một, chỉ vì muốn bọn họ có thể tươi cười.
Hiện tại nghĩ lại, thật là…
Buồn cười.
Kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, mặc dù dùng mạng sống đổi lấy quân công cũng chẳng ai coi trọng.
Hiên Viên Võ ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen trong sạch nhìn thẳng vào Đường Hoan, ngơ ngác hô lên: “Quận chúa…..”
Chàng ngốc này cứ như không cảm nhận được sát ý của mọi người xung quanh, nhìn chằm chằm Đường Hoan, tròng mắt chỉ có mỗi bóng hình cô.
Hiên Viên Võ thật sự muốn xem xem cô sẽ làm thế nào.
Mất kiên nhẫn, Thụy Vương thúc giục: “Nhanh kéo hắn xuống, trực tiếp ban chết!”
Con gái của ông là thiếu nữ kiều quý nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670693/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.