Chương trước
Chương sau
Nằm trên giường, Hiên Viên Võ nhíu chặt mày, biểu cảm cực kỳ đau khổ.
Đường Hoan chỉ có thể bớt chút thời gian để tới trông anh chứ không thể lúc nào cũng ở cạnh anh, dù sao thì cô cũng có một thân thể rách nát, vẫn đừng đi tìm đường chết thì hơn.
Lúc này, Đường Hoan không ở cạnh anh, vì vậy, cô không cảm nhận được sự khác thường của anh.
Khi người đàn ông tỉnh dậy từ trong đau khổ, đôi mắt của anh đen bóng, hủy diệt toàn bộ sự ngây thơ ban đầu, chỉ còn một đôi mắt mang theo máu tanh và sát khí.
Hiên Viên Võ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, quang cảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Anh nhíu nhíu mày, sau đó chậm rãi xuống giường.
…..
Phòng Đường Hoan bị người khẽ khàng mở cửa sổ, lẻn vào.
Hệ thống hừ lạnh một tiếng, quyết định không nhắc nhở cô.
Ký chủ rác rưởi không có lương tâm, chính miệng cô nói không muốn nghe, vậy thì nó sẽ không nói cho cô biết!
Đường Hoan nằm ngủ trên giường, cô hồn nhiên không phát hiện có người đã lẻn vào phòng mình.
Thân hình cao lớn, Hiên Viên Võ đứng ở mép giường, bóng anh bao trùm lên người Đường Hoan.
Anh lạnh lùng nhìn người đang nằm trên giường, mắt đen ngập tràn sát ý.
Anh chầm chậm vươn tay, bàn tay to lớn xoa xoa cổ Đường Hoan.
Hiên Viên gia bị tru di cửu tộc, hơn ba ngàn mạng người, tất cả đều chôn vùi trong tay người con gái này.
Cô độc ác, tàn nhẫn, cao ngạo, dã tâm bừng bừng!
Hiên Viên Võ không hiểu vì sao mình lại trọng sinh về lúc chưa cưới người con gái này.
Chỉ có điều, sau khi trọng sinh, anh phát hiện, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Cách người con gái này đối xử với anh không giống đời trước, tuy rằng cô vẫn thích hất hàm sai khiến anh, tuy rằng cô vẫn cao cao tại thượng nhưng không hề mang theo chán ghét, xem thường khi nhìn anh.
Rốt cuộc là do hiện tại cô che giấu quá tốt hay vì nguyên nhân khác?
“Chỉ giết cô thì quá lợi cho cô rồi!”
Bàn tay đặt trên cổ Đường Hoan vuốt ve hồi lâu, cuối cùng, anh nở một nụ cười tàn nhẫn, thì thào nói.
Anh tận mắt nhìn thấy cảnh người của Hiên Viên gia bị chém đầu trước mặt dân chúng, máu chảy thành sông! Anh tận mắt nhìn thấy người thân của mình chết dưới lưỡi đao!
Nếu chỉ giết một cô Quận chúa Bình An, Cố Nhược Hoan thì quá lợi cho cô rồi!
Hiên Viên Võ thu tay về, nhảy ra ngoài từ cửa sổ!
Đường Hoan không hề biết mình đã đi dạo ở Quỷ Môn Quan một vòng. Có điều, cũng may là cô không biết, chứ nếu cô tỉnh dậy, có khi Hiên Viên Võ sẽ làm đến cùng, bóp chết cô tại chỗ mất.
……
Chẳng biết vì sao mà Đường Hoan cứ cảm thấy kỳ quái khó tả.
Không, nói đúng hơn thì cô cảm thấy Hiên Viên Võ cứ quái quái thế nào ấy.
Tuy rằng anh vẫn giống trước đây, bảo anh đọc sách thì anh vẫn đọc nhưng không hiểu vì sao mà anh cứ nhìn cô chằm chằm.
Có nhiều khi cô ngủ trong lúc anh đọc sách, chờ khi tỉnh dậy sẽ thấy anh đứng lù lù cạnh mình, đôi mắt đen bóng.
Chẳng lẽ bị đánh một trận xong, chàng ngốc này lại càng ngốc hơn rồi?
“Sau này nếu lại gặp kẻ kiêu ngạo như vậy thì không cần đối mặt trực tiếp, hiểu không?” - Đường Hoan nói.
Ánh mắt lóe lóe, sau đó trở về trạng thái ngây ngô, Hiên Viên Võ hỏi: “Vì sao?”
“Bời vì chàng….” - Ngốc chứ sao! Người trên đời này đều thích bắt nạt kẻ yếu! - “Chàng đừng hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời ta là được. Gặp kẻ nào giống tiểu công tử phủ Quốc công thì để ta ra mặt!”
Ông đây đánh cho hắn rụng răng đầy đất
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.