Hiên Viên Võ trừng mắt với những dòng chữ trên sách.
Anh thật sự không xem hiểu những ký tự hệt con nòng nọc này, anh thích luyện võ hơn, vì sao anh phải học những thứ khó như học chữ vậy?
“Đọc đi.”
Nằm trên giường trúc, tiểu Quận chúa nhàn nhạt lên tiếng.
Rối rắm hồi lâu, Hiên Viên Võ cũng chỉ nhận ra được một chữ: “Binh… Binh…”
“Binh giả, quỷ đạo giã.” - Nghe anh lắp bắp mãi cũng chỉ đọc được một chữ, Đường Hoan mất kiên nhẫn, lên tiếng.
Nhìn người đang nằm trên giường trúc, càng lúc, Hiên Viên Võ càng nắm chặt quyển sách trên tay hơn.
Anh không hiểu những ký tự này, nhưng, nếu không đọc tiếp, anh sợ sẽ chọc giận cô. Vì vậy, anh trở nên nôn nóng, cau mày chặt lại.
“Ta để chàng học chữ, đọc sách với phu tử mà đến tận bây giờ, một câu binh thư đơn giản nhất, chàng cũng không nhận ra?” - Đường Hoan trừng mắt, ngồi dậy, nghiêm khắc nhìn Hiên Viên Võ.
Bùn nhão không thể trát tường, không sao, bị sốt hỏng đầu, chỉ số thông minh thấp cũng không sao, thứ có vấn đề chính là thái độ của anh!
Mạng sống của mình phải tự nắm giữ, nghiêm túc cố gắng thì sớm muộn cũng có ngày nắm được vận mệnh của chính mình. Nếu ngay cả điều này cũng không hiểu thì còn loại thuốc nào có thể cứu được boss phản diện nữa?
Đường Hoan bực bội, cô lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tuy rằng thường ngày trông cô như chẳng để bụng điều gì, tùy tùy tiện tiện, nhưng trên thực tế, đôi khi, trực giác của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670672/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.