Sau khi tỉnh lại và tiếp nhận cốt truyện, Đường Hoan cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đằng ấy nghĩ rằng hệ thống rác rưởi sẽ tốt bụng cho cô một xuất thân phú quý, sống trong nhung lụa, có thể kiêu ngạo, cứng đầu, muốn làm gì thì làm ư?
Không hề!
Tuy lần này thân phận của cô cao quý, nhưng… vận mệnh lại càng thêm hố cha!
Hoàng quyền[1] phú quý là khao khát của tất cả mọi người.
Nếu có thể làm Hoàng thượng thì ai muốn làm em trai của Hoàng thượng? Càng gần trung tâm quyền lực thì dục vọng càng lớn, luôn muốn bước thêm một bước, rồi lại bước thêm một bước nữa.
Thụy Vương chính là người như vậy.
Ông là con nuôi của đương kim Thái hậu. Mẹ đẻ của ông mất sớm, gia tộc nhà ngoại lại thấp kém nên ông mới được Thái Hậu thu nhận và nuôi dưỡng. Đàn bà trong cung nào có người thật sự lương thiện, Thái hậu nhận ông làm con nuôi chẳng qua là vì muốn cho con trai mình một cánh tay đắc lực mà thôi.
Chiến công hiển hách ngày trước của Thụy Vương đều thành “áo cưới” cho Hoàng thượng hết. Đã vậy, Thụy Vương còn phải bày ra dáng vẻ cam tâm tình nguyện, sau khi Hoàng thượng đăng cơ, ông lại phải tỏ vẻ mình thương tật đầy người, đã không còn hứng thú gì với việc nam chinh bắc chiến nữa.
Tất cả…
Quả thật quá uất ức!
Còn nguyên chủ thì…
[1]hoàng quyền: quyền lực của Hoàng đế.
Tuy nguyên chủ là một con ma ốm nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới việc cô im ỉm tìm đường chết[2]. Cô vốn là người kiêu ngạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670664/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.