Lúc này, A phiêu Đường Hoan cực kỳ giống với hình dung về cô hồn dã quỷ, cô thất thần, mất hồn mất vía, trông cực kỳ rầu rĩ, u buồn.
Phượng Hoàng ngoắc ngoắc tay với Đường Hoan.
Đường Hoan nhào vào lòng cô nàng, khóc lớn.
Rất hiếm khi cô bi thương đến mức bật khóc thế này, Phượng Hoàng nhíu mày: “Có người bắt nạt cô?”
Người của cô nàng cũng dám bắt nạt, muốn chết ư?
Đường Hoan mím môi, im lặng, không nói một lời.
Không ai bắt nạt cô cả, chỉ là, cô cảm thấy thương xót cho số phận bia đỡ đạn của mình mà thôi.
“Nói cho ta, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì.” - Nhìn con bé thiểu năng trí tuệ này khóc đến mức hụt hơi, Phượng Hoàng càng thêm khó chịu.
Đường Hoan không nói. Chờ đến khi cô mệt vì khóc, Phượng Hoàn lập tức chỉ ngón trỏ vào ấn đường cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi vào hôn mê.
Phượng Hoàng đặt ngón tay ở mi tâm[1] Đường Hoan, sau đó nhắm mắt, im lặng đọc ký ức của Đường Hoan về những chuyện xảy ra trong thế giới nhiệm vụ, bao gồm cả hai thế giới trước.
[1]cùng một vị trí với ấn đường
Biết càng nhiều, sắc mặt Phượng Hoàng càng khó coi. Con bé thiểu năng trí tuệ này chịu nhiều oan ức như vậy mà không hề kêu lấy một tiếng, thật khiến cô nàng cũng phải hổ thẹn.
[Cô đọc ký ức của Đường Hoan như vậy là không đúng.] - Lấy hết can đảm, hệ thống rác rưởi xông ra nói lý lẽ với Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng lườm một cái, cười khinh miệt. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670658/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.