“Chờ xuân đến, nhiệt độ ấm dần lên, chúng ta cùng đi dạo ngoài bờ biển, chị thấy được không?”
Ngồi bên bàn làm việc, Túc Ảnh nghiêm túc xem tài liệu.
Ba mươi tuổi, Túc tiên sinh càng thêm trầm ổn, chững chạc. So với bốn năm trước, anh nhiều thêm vài phần dịu dàng, không còn tràn ngập sát khí và tàn nhẫn nữa.
Chỉ là, Đường Hoan lại chẳng thể chờ được tới mùa xuân hoa nở, nhiệt độ ấm lên, cô đã không chống đỡ nổi nữa.
Ban đầu, cô còn có thể gắng gượng, nhưng, vận mệnh của bia đỡ đạn luôn bất hạnh vậy đấy, muốn làm người mình quan tâm vui vẻ lại chỉ có thể cố gắng khiến người đó không phải lo cho mình… Đường Hoan vẫn luôn chống đỡ trong đau đớn, nỗ lực để Túc Ảnh không phải lo lắng, đến tận khi cô bắt đầu thường xuyên ho ra máu, mọi chuyện mới thật sự lộ ra...
“Rác rưởi, tôi cảm thấy mình còn có thể sống thêm năm trăm năm nữa.” - Đường Hoan chưa bao giờ cảm thấy đau đớn thế này, lần trước bị người ta nhổ sạch mười móng tay cũng không đau bằng hiện tại.
[Cô thôi mơ tưởng đi, bốn điểm công đức chỉ đổi được bốn năm tuổi thọ, nói bốn năm là bốn năm, nhiều hơn một giây cũng không đươc.]
“Cậu xem, chúng ta hợp tác với nhau lâu vậy rồi…”
[Nhưng chúng ta không hề thân thiết nha!]
Có vẻ như hệ thống rác rưởi đã quyết tâm không cho Đường Hoan thêm bất cứ cơ hội nào nữa, nó dứt khoát log out.
Vào khoảng thời gian cuối cùng, sức khỏe của Đường Hoan tụt dốc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670656/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.