Đôi mắt mang theo ý cười, Túc Ảnh lẳng lặng nhìn Đường Hoan.
Dáng vẻ hận không thể nhảy lên, đeo sợi dây đỏ vào cổ anh của cô khiến anh không nhịn cười được.
Đường Hoan cực kỳ tức giận, cố gắng hồi lâu, cuối cùng bỏ gánh không làm.
“Thích đeo thì đeo, không thích thì quên đi.”
Cho rằng ông đây không biết giận?
Thấy Đường Hoan thở phì phì, Túc Ảnh vội vàng ngồi xổm xuống.
Đường Hoan xoay người rời đi.
Chậm rồi!
Vừa nãy cười nhạo cô lùn sao không nghĩ sẽ phải trả cái gì.
Đường Hoan đi được vài bước, Túc Ảnh vẫn không nhúc nhích, ngồi im tại chỗ, trong mong nhìn cô. Trông anh chẳng khác nào một con cún lớn đang chờ chủ nhân quay đầu.
Thấy cảnh này, khóe mắt của đám vệ sĩ xung quanh không hẹn mà cùng run rẩy.
Túc gia làm vậy…
Thật sự quá tổn hại uy nghiêm.
Đường Hoan tiếp tục bước về phía trước, Túc Ảnh vẫn ngồi lì tại chỗ, không đi theo.
Chẳng còn cách nào, Đường Hoan đành phải quay lại, không cam tâm, không tình nguyện đeo bùa bình an lên cổ Túc Ảnh.
Khi Đường Hoan đang đứng trước mặt Túc Ảnh, nghiêm túc cột sợi dây đỏ cho anh thì đột nhiên, anh ôm chặt lấy cô, dụi dụi đầu vào hông cô.
“Tôi còn tưởng chị lại định bỏ tôi một mình.”
Nữa hả, rõ ràng là anh chơi nhây trước, giờ lại thành cô sai!
Sau khi dâng hương, cũng không biết có phải Bồ Tát phù hộ hay không mà sức khỏe của Đường Hoan thật sự tốt hơn một chút, ít ra thì không giống những ngày trước, bệnh nặng, bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670650/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.