"Túc ca, giải quyết hắn như thế nào?" - Hoàng Mao cũng biết tên mặc áo blouse trắng này. Hắn ta coi như là một người có tài, thường ngày, Túc ca rất tán thưởng hắn, biết điều kiện nhà hắn không tốt, còn giúp đỡ nhiều lần. Ai ngờ, hắn ta lại là sói mắt trắng!
"Mang đi."
Ngón cái và ngón trỏ của Túc Ảnh không ngừng cọ xát vào nhau, thể hiện tâm tình bực bội của cậu.
Đến tận khi ngồi lên xe, đi ra khỏi trường học, cậu vẫn còn bực bội. Cậu chưa từng giết người, tên sát thủ kia là kẻ đầu tiên mà cậu giết.
Cậu không xuống tay nặng nề với người thân quen, nếu bị ai đó bức bách đến mức tàn nhẫn, cậu cũng chỉ bẻ chân kẻ đó mà thôi.
Giết người là việc sẽ gây nghiện, một khi bắt đầu thì không có cách để kết thúc, đặc biệt là lúc cậu cảm nhận được trong xương cốt không ngừng kêu gào giết chóc, giết tất cả những kẻ gây bất lợi cho mình.
Bên ngoài mưa to như trút nước, Túc Ảnh lạnh lùng nhìn bạn cùng phòng.
Người nọ run rẩy, co rúm lại, không dám nhìn thẳng vào cậu.
"Giết đi." - Túc Ảnh nghe thấy giọng nói của chính mình.
Không giết, đêm nay tiếng gió sẽ lộ ra. Nếu giết người có thể khiến mình bình an, vì sao lại không giết?
"Sau đó giải quyết cả camera theo dõi của trường." - Túc ảnh sai bảo.
"Túc ca, anh có muốn xử lý vết thương không?"
Túc Ảnh nhìn mảng máu trên vai: "Cậu đưa tôi về nhà trước, giải quyết hắn ta sau."
Vì thế, Hoàng Mao lái xe đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670613/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.