Mộ Cửu Lăng tỏ vẻ thương hại, nói một câu: "Sao lại bất cẩn như thế?"
Túc Ảnh đau đến mức cả người đều run rẩy. Có ngọn nến đốt bục quần áo cậu, khiến da thịt cậu cháy khét, cậu theo bản năng muốn dập tắt chúng nhưng lại bị người ta giữ chặt tay, đè xuống. Cậu hiện giờ kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay.
Thì ra, hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu đã quên nó từ bao giờ.
Thì ra, người luôn nhớ rõ sinh nhật của cậu, lại là kẻ thù.
Súc sinh thì đâu có tư cách mừng sinh nhật, đúng không?
Cho nên, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng được tổ chức sinh nhật, cũng không nhớ ngày sinh của mình. Với cậu, thứ ấy đâu đáng quan tâm, cậu chỉ cần nhớ rõ một việc, đó chính là sống sót!
Chẳng biết có phải trời xanh chiếu cố hay không, trên cao đột nhiên giáng xuống một trận mưa lớn, không hề có dấu hiệu báo trước.
Lập tức, có kẻ che ô cho Mộ Cửu Lăng.
A, trời mưa? Mộ Cửu Lăng nhíu mày. Gã đứng dậy, đi về phía Túc Ảnh, dùng mũi giày da bóng loáng nghiền nghiền ngón tay cậu. Gã nhìn xuống cậu như nhìn một con kiến, hờ hững nói: "Vẫn giống hệt lúc trước, chẳng có gì thú vị."
Cứ tưởng lâu rồi không gặp, cậu sẽ tiến bộ, nhưng xem ra cũng đâu có gì thay đổi.
Như chúng tinh phủng nguyệt[1], Mộ Cửu Lăng được người bảo vệ, đưa lên xe, rời đi.
[1]mặt trăng được các vì sao vây quanh, bảo vệ. ->nghĩa bóng: kẻ nổi bật, được nhiều người che chở, giúp đỡ
(Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670595/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.