"Túc Ảnh, đây là cơ nghiệp hai ta cùng nhau dựng lên, cậu nhất định phải thay tôi bảo vệ nó thật tốt!"
Kha Hạo Vũ đặt một xấp tiền thật dày lên bàn trà.
"Mấy năm tôi không ở đây, cậu chính là cái bóng của tôi ở Kha gia, cậu nhất định phải mở rộng thế lực cho tôi. Túc Ảnh, cậu hiểu rõ con người tôi, sau khi mọi việc xong xuôi, tôi tuyệt đối không bạc đãi cậu!"
Nói cách khác, sau khi đi du học về, hắn không muốn làm một tên trói gà không chặt, đấu đá với những kẻ nối dõi còn lại của Kha gia.
Đáy mắt Túc Ảnh hiện lên một tia u ám nhưng cậu vẫn duy trì sự cung kính và nhận tiền: "Kha thiếu yên tâm, đây là bổn phận của tôi, tôi sẽ không làm anh thất vọng."
Túc Ảnh thầm cười nhạo.
Thiên chi kiêu tử, đôi khi đầu óc cũng có vấn đề!
Kha Hạo Vũ, mày có thể yên tâm, mấy năm sau, thế lực nhỏ trong tay tao sẽ không phụ sự kỳ vọng của mày mà phát triển lớn mạnh!
Sau khi Kha Hạo Vũ rời khỏi sàn đấu quyền anh ngầm, một chàng trai trẻ tuổi nhuộm tóc màu vàng đi ra từ chỗ tối, trong miệng còn ngầm một cây tăm xỉa răng. Thấy Túc Ảnh, y lập tức khom lưng chào hỏi, tiện thể nhổ bọt về phía Kha Hạo Vũ vừa rời đi....
"Tưởng mình là thiếu gia thì ghê gớm! Hắn làm như Túc ca còn là người hắn có thể tùy ý sai bảo ấy!"
Túc Ảnh cười như không cười nhìn chằm chằm vào y: "Sao, chẳng lẽ bây giờ tôi không bị hắn sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670592/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.