Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi nhà Đường Hoan, Túc Ảnh lại bắt đầu sống những ngày tháng như trước đây. Khi Mộ Cửu Lăng nhàn đến mức không còn việc để làm sẽ ra tay trêu đùa Túc Ảnh, mỗi lần đều khiến cậu chỉ còn lại nửa cái mạng. Khi Mộ Cửu Lăng không rảnh trêu đùa Túc Ảnh, cũng sẽ có kẻ vì lấy lòng Mộ gia mà xuống tay với cậu.
(Đã thay đổi nội dung chương 129 và 130, mong mọi người quay lại wattpad vào ngày mai - thứ 2 để đọc chương này.)
Vết thương trên người Túc Ảnh không ngừng nhiều thêm.
Trời cao giáng xuống cơn mưa tầm tã.
Mấy chục gã đàn ông to lớn thô kệch vây xung quanh một thiếu niên nhỏ yếu, tay đấm chân đá không ngừng. Đã vậy, còn vừa đánh người vừa cười ha ha, nghe cực kỳ chói tai, mang theo sự khoái trá khi dẫm đạp lên kẻ yếu.
"Tiểu súc sinh này sống dai thật!" - Gã đàn ông vừa nói, vừa dùng gậy sắt đánh vào chân Túc Ảnh.
Trong phòng vô cùng an tĩnh.
Tiêu Liệt lẳng lặng nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm trên sàn nhà, bỗng dưng sinh ra ý nghĩ, nếu ngày tháng cứ tiếp tục như vậy cũng không khó chịu như đã tưởng tượng.
Thật là một suy nghĩ kỳ quái!
Tiêu Liệt nhíu chặt mày, nhanh chóng xóa suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu.
Mát xa xong, Đường Hoan lau khô chân cho Tiêu Liệt, sau đó đứng phắt lên. Bởi vì tốc độ đứng dậy quá nhanh nên trước mắt Đường Hoan lập tức tối sầm...
"A......"
Tiêu Liệt khẽ kêu một tiếng. Cho dù là ai thì khi đang ngồi tử tế mà đột ngột có người ngã vào lòng mình, hơn nữa còn ngồi lên đùi mình, đè vào nơi "khó có thể miêu tả", đều sẽ cảm thấy lúng túng.
Hương thơm của phụ nữ không ngừng tràn vào trong mũi.
Tiêu Liệt vừa bực vừa thẹn, định đẩy người đang ngồi trong lòng mình ra nhưng lại nghĩ tới chiều cao của giường so với sàn nhà không hề thấp, nếu đẩy cô xuống ngã xuống, chẳng biết có xảy ra vấn
Hệ thống: [......]
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, hệ thống gần như nhảy dựng lên: [Cô còn là người không hả? Người ta đã bị thương thê thảm như vậy mà cô còn lợi dụng khi người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thừa lúc vắng nhà mà vào, lợi dụng....] nó không thể nghĩ thêm được thành ngữ nào khác nữa!
"Tên nhóc này lấy oán báo hơn, tôi đá cậu ta một cái, không phải rất công bằng à?" - Đường Hoan mở cửa căn hộ chung cư của mình ra.
Tên rùa con khốn kiếp, lòng dạ độc ác, nhấc tay là chơi xấu người này, có dùng nhiều tình yêu hơn nữa cũng chẳng cảm hóa nổi.
Vả lại, cậu đang hôn mê bất tỉnh, đá một cái, cậu cũng đâu biết được.
[1]canh gà cho tâm hồn(心灵鸡汤): đây không phải canh gà để ăn mà là ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ hành động tâm sự truyền cảm hứng, an ủi, 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.