Kha Hạo Vũ quả thật là một tấm "bảng chữ vàng"[1], sau khi gặp hắn, tên học sinh vừa còn luôn miệng muốn Túc Ảnh quỳ xuống dập đầu nhận sai lập tức cúi đầu khom lưng, tỏ vẻ mình không chịu tổn thương gì, sau đó hậm hực rời đi.
"Chào chị, em là Kha Hạo Vũ."
Tiếng nói của thiếu niên nho nhã tuấn tú cực kỳ êm tai, luôn có một loại người chỉ cần cất giọng là lấy được hảo cảm của người khác.
Không cần giải thích nhiều, phân nửa số người được gọi là thiếu gia đều có xuất thân cao, chỉ một câu đã dọa lui người khác, phân nửa đều không phải người hiền lành.
Đường Hoan nhàn nhạt gật đầu. Dáng vẻ bình thản tựa gió mây, cô tự chỉnh trang quần áo của mình. Vừa nãy cô đã quá mất bình tĩnh, hành động có chút không phù hợp với khí chất của một cô gái mù dịu dàng.
"Em là bạn của Túc Ảnh." - Kha Hạo Vũ nhìn chằm chằm Đường Hoan đầy ẩn ý, hắn rất thích những cô gái có vẻ ngoài bình dị, điềm đạm, đáng yêu kiểu này. Những cô gái như vậy khiến người ta vừa nhìn đã...
Muốn bắt nạt!
"Từ giờ về sau, em sẽ chiếu cố Túc Ảnh trong trường thay chị."
Hơn nữa, điều càng hoàn mỹ chính là cô bị mù, càng tô thêm vẻ điềm đạm đáng yêu! Hắn gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh tuyệt vọng, sợ hãi của một cô gái mù rơi vào hoàn cảnh lạ lẫm.
"Có phải tôi nên cảm ơn cậu không?" - Sau phút trầm mặc, Đường Hoan lên tiếng hỏi.
Kha Hạo Vũ: "......"
Hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670583/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.