Chương trước
Chương sau
Kha Hạo Vũ quả thật là một tấm "bảng chữ vàng"[1], sau khi gặp hắn, tên học sinh vừa còn luôn miệng muốn Túc Ảnh quỳ xuống dập đầu nhận sai lập tức cúi đầu khom lưng, tỏ vẻ mình không chịu tổn thương gì, sau đó hậm hực rời đi.
"Chào chị, em là Kha Hạo Vũ."
Tiếng nói của thiếu niên nho nhã tuấn tú cực kỳ êm tai, luôn có một loại người chỉ cần cất giọng là lấy được hảo cảm của người khác.
Không cần giải thích nhiều, phân nửa số người được gọi là thiếu gia đều có xuất thân cao, chỉ một câu đã dọa lui người khác, phân nửa đều không phải người hiền lành.
Đường Hoan nhàn nhạt gật đầu. Dáng vẻ bình thản tựa gió mây, cô tự chỉnh trang quần áo của mình. Vừa nãy cô đã quá mất bình tĩnh, hành động có chút không phù hợp với khí chất của một cô gái mù dịu dàng.
"Em là bạn của Túc Ảnh." - Kha Hạo Vũ nhìn chằm chằm Đường Hoan đầy ẩn ý, hắn rất thích những cô gái có vẻ ngoài bình dị, điềm đạm, đáng yêu kiểu này. Những cô gái như vậy khiến người ta vừa nhìn đã...
Muốn bắt nạt!
"Từ giờ về sau, em sẽ chiếu cố Túc Ảnh trong trường thay chị."
Hơn nữa, điều càng hoàn mỹ chính là cô bị mù, càng tô thêm vẻ điềm đạm đáng yêu! Hắn gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh tuyệt vọng, sợ hãi của một cô gái mù rơi vào hoàn cảnh lạ lẫm.
"Có phải tôi nên cảm ơn cậu không?" - Sau phút trầm mặc, Đường Hoan lên tiếng hỏi.
Kha Hạo Vũ: "......"
Hắn đã nói đến mức này, theo lẽ thường thì đúng là phải cảm ơn hắn. Nhưng, cách Đường Hoan đáp lời khiến hắn cứ thấy quái quái, cảm giác như cô đang mắng người vậy.
Ánh nhìn của Kha Hạo Vũ dành cho Đương Hoan khiến Túc Ảnh hơi khó chịu, đáy mắt cậu chất chứa một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời.
[1]金字招牌 (kim tự chiêu bài): hiện tại từ này thường được dùng với những người có danh tiếng, có thể mang ra khoe/dọa người khác để họ kính nể/sợ hãi chùn bước.
*
* *
Lý do Diệp mỗ để thông báo ở giữa chương thế này là vì muốn tránh ăn cắp, xin lỗi mọi người vì bất tiện này.
Diệp mỗ vẫn đăng truyện vào thứ hai, tư, sáu. Vào những ngày khác, Diệp mỗ đột nhiên đăng chương nhưng không thông báo trước là bạo chương hay thêm chương thì mọi người đừng vội đọc, đợi sau 24h (đúng thứ hai, tư, sáu) thì hãng đọc. Vì những chương Diệp mỗ đăng không đúng lịch là chương ảo, không đúng nội dung truyện.
Thông cảm cho Diệp mỗ, Diệp mỗ học theo cách chống trộm của tác giả bên Trung, Diệp mỗ cực kỳ ghét bọn trộm cắp nên không muốn để chúng nó yên ổn trộm truyện Diệp mỗ edit. Xin phép một câu đã chẳng như thế.
Cảm ơn và cũng xin lỗi vì bất tiện này.
Để bù, hôm nay đăng bốn chương, aizz.
(Những trang không phải wattpad thì đều là trộm cắp)
*
* *
Đường Hoan cảm nhận rõ ràng, thái độ của Túc Ảnh dành cho cô đã quay về thời điểm ban đầu.
Đề phòng!
Cảnh giác!
Khinh thường!
Ác ý!
Tuy rằng sau một thời gian chung sống, thái độ của cậu cũng chẳng tốt nhưng vẫn dịu xuống, không để lộ ác ý một cách rõ ràng như vậy. Chỉ là, khi trải qua chuyện này, tất cả những nỗ lực phía trước của cô đều đổ xuống sông xuống bể.
Đêm, Đường Hoan nằm trên giường, thở ngắn than dài: "Cậu xem, sao nuôi một con gấu nhỏ lại khó khăn như vậy chứ?"
[Cô cảm thấy mình đang thật sự nuôi cậu ấy hả?] - Trước giờ không "phun" ra được lời hay lẽ đẹp nào, hệ thống đột ngột trở nên cực kỳ nghiêm túc, nói.
"Hả?" - Mẹ, tôi tiêu nhiều tiền như vậy còn không phải nuôi?
[Cậu ấy được cô dùng tiền mua về nên cô vẫn luôn đối xử với cậu ấy như thú cưng. Cô cảm thấy cậu ấy đề phòng cô nhưng cô cũng đề phòng cậu ấy đấy thôi.]
"Thằng nhóc đó chính là một con sói mắt trắng nhỏ, lần đầu tiên gặp đã khuân sạch đồ của tôi đi, đương nhiên tôi phải...." - Đường Hoan có chút chột dạ.
Cô vốn không có bàn tay vàng, giờ còn bị mù, sống trong thế giới này vẫn luôn nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, đối với Túc Ảnh, cô thật sự chỉ ôm tâm lý nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ. Cô mong nhanh chóng bồi dưỡng cậu thành tài, sau đó rời khỏi thế giới mà mình không thể nhìn thấy này. Chính vì vậy, cô đã gần như là hà khắc với cậu.
[Hai người sống chung với nhau, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ cho nhanh nhưng lại đòi hỏi cậu ấy thật lòng với mình nhưng, cô cảm thấy điều ấy có thể xảy ra à?]
Hệ thống rác rưởi tỏ vẻ, tưởng nó thích nói chuyện nghiêm túc? Nó chỉ đang đau lòng boss nhà nó thôi!
Đường Hoan trầm mặc mất một lúc, sau đó lên tiếng: "Cậu nói cũng có lý."
Khó khăn lắm mới được công nhận một lần, hệ thống tiếp tục cố gắng. nói thêm một câu: [Cô luôn miệng nói mình đang nuôi con nhỏ nhưng cô có thật sự đặt mình ở vị trí người mẹ không?]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.