Lần đầu gặp Lâm Dĩ Hoan, Vinh Dịch cực kỳ thảm hại.
Là một tên lưu manh đầu đường xó chợ không biết xấu hổ, y có thể vì tiền mà để mặc người khác dẫm đạp lên lòng tự trọng và mặt mũi của mình. Chính vì vậy nên ngay cả nữ sinh trung học, y cũng có thể trấn lột, thậm chí còn vô cùng yên tâm thoải mái.
Lần đầu gặp Lâm Dĩ Hoan là khi y muốn trấn lột cô.
Thiếu nữ ôm cặp sách, vì bị dọa mà hốc mắt đỏ lên, hệt một con thỏ nhỏ đáng thương. Cô cầu xin y: "Ca ca, em đưa toàn bộ tiền của mình cho anh, lần sau cũng mang tiền cho anh, anh đừng đánh em!"
Cô không gào khóc giống những kẻ nhát gan, cũng không mắng to như những người đàn bà đanh đá.
Vinh Dịch vươn tay xoa loạn tóc cô thành ổ gà, lưu manh uy hiếp: "Ngày mai, tới chỗ này, mang nhiều tiền một chút, biết chưa?"
Lâm Dĩ Hoan vội vàng gật đầu lia lịa.
Vinh dịch nghĩ chắc sẽ chẳng có ai ngốc đến mức hôm sau quay lại cho người ta trấn tiền đâu, nhưng y vẫn ôm tâm lý may mắn, hôm sau thấy cô, y cực kỳ vui vẻ....
Thì ra thật sự có!
Ngậm tăm xỉa răng trong miệng, y cà lơ phất phơ đi về phía cô.
Trong lòng thầm nói, xem ra về sau có cô bé ngốc này làm phiếu cơm dài hạn rồi.
Nhưng, khi y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một đám lưu manh hơn quây lại.
Cô thiếu nữ nhút nhát ngày hôm qua nào còn dáng vẻ đáng thương nữa, cô diễu võ dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670563/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.