"Vậy cậu đừng nói với tôi là trong một thời gian ngắn, cậu đã có thể từ bỏ chấp niệm hai mươi mấy năm với Lâm Dĩ Nhu và thích Lâm Dĩ Hoan nhé!" - Tống Minh Trạch nói.
Tiêu Liệt phản bác: "Đương nhiên không phải!"
"Lâm gia và Trình Ánh hại tôi ngã xuống đáy vực, Lâm Dĩ Hoan cũng góp một tay, vả lại cô ấy vừa lôi thôi lếch thếch còn ngang ngược, hung dữ, sao tôi có thể thích?"
"Chẳng qua tôi chỉ xem cô ấy như một người hầu đang làm việc chuộc tội với tôi mà thôi! Tôi sợ cô ấy chết ở chỗ tôi, tôi sẽ đen đủi!"
Tống Minh Tạch giơ tay lên, tỏ vẻ đầu hàng.
Vội vàng phản bác, hùng hổ dọa người như vậy, A Liệt, cậu dám nói trong lòng mình không có gì sao?
Chẳng lẽ cậu đã quên tác phong của mình trên thương trường, cho dù có người chơi đến tận cửa, cậu vẫn luôn ung dung, bày ra vẻ mặt cao ngạo bình tĩnh?
Nhưng bây giờ, sao cậu lại gấp gáp phản bác như thế?
Tống Minh Trạch biết lúc này không nên nhiều lời, với tính cách của Tiêu Liệt, càng chỉ ra điểm khác thường của anh, anh sẽ càng cãi ngược lại.
"Cô ấy tỉnh rồi." - Sau khi nhận điện thoại của y tá, Tống Minh Trạch nói cho Tiêu Liệt.
Lập tức, người đàn ông vừa phản bác kịch liệt rằng mình vẫn chưa động lòng không còn tâm tư để cãi nhau nữa, vội vàng di chuyển xe lăn tới phòng bệnh.
Thấy vậy, Tống Minh Trạch chỉ có thể lo lắng nhíu mày.
Bẩm sinh đã yếu ớt, sao có thể điều trị tận gốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670544/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.