Trước khi Đường Hoan rời đi, Vinh Dịch đưa "túi chườm đá" giản dị được chế tác tạm thời cho cô.
Người đàn ông trẻ tuổi cười lưu manh, vươn tay xoa loạn tóc Đường Hoan, hận không thể rèn sắt thành thép[1] mà chọc chọc trán cô, vừa răn đe lại vừa nghiêm túc dặn dò: "Trên đường, em nhớ dùng nó để giảm dị ứng. Cơ thể em không thể uống thuốc linh tinh, chỉ có thể trị liệu bằng phương pháp vật lý kiểu này."
"Về sau không được ăn đồ cay, nghe không? Chờ hai năm nữa, có lẽ anh đã đứng vững ở thành phố Lâm, đến lúc đó em về, anh bảo kê cho em!"
Đường Hoan rất thích nghe những câu hứa hẹn đơn giản thô bạo kiểu này!
Ai không muốn mình đi ra ngoài có người che chở cơ chứ. Vì thế, cô gật đầu liên tục, tủm tỉm cười đáp: "Được."
[1]hận thiết bất thành cương (hận không thể rèn sắt thành thép): thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Thư ký Lý không sợ chết mà quan sát sắc mặt boss nhà mình, lúc đầu chỉ là nhiều mây, sau đó chuyển sang mưa rào mang theo sấm chớp, bây giờ thì... xem như là lũ quét bùng nổ.
"Lâm Dĩ Hoan." - Sau khi rời khỏi phòng dành cho khách, Tiêu Liệt mở miệng, sắc mặt cực kém.
Đường Hoan không kiên nhẫn nhíu mày: "Hiện tại cơ thể tôi không thoải mái, muốn xé bức thì chờ tôi khôi phục đã."
Nghe thấy câu nói đầy mùi thuốc súng của cô, Tiêu Liệt lập tức vươn tay túm lấy cổ tay cô. Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670542/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.