"Tiểu Hoan, cháu lại đưa chồng đi phơi nắng đấy hả?"
Hàng xóm bên cạnh là một đôi vợ chồng già, đầu tóc hoa râm. Mỗi buổi chiều, khi mặt trời ngả về phía tây, hai ông bà lại tay trong tay, dắt nhau tản bộ dưới hoàng hôn. Ánh sáng vàng óng chiếu vào mái đầu bạc, tựa như thần tiên quyến lữ[1] vậy.
[1]thần tiên quyến lữ: cặp đôi thần tiên.
"Vâng ạ." - Cười tủm tỉm, Đường Hoan đáp.
Rõ ràng là đẩy một người què, không thể đi đứng, thế mà cô còn cười hì hì được. Tiêu Liệt cảm thấy đầu óc cô có vấn đề rồi.
Còn nữa, ai là chồng cô? Không biết xấu hổ!
Tiêu Liệt tức giận, bất bình nghĩ thầm, sắc mặt u ám. Người tinh ý đều có thể nhìn ra được anh đang bực bội, không vui, không cam tâm tình nguyện.
"Đứng ngây ra đấy làm gì? Không phải cô nói đẩy tôi đi tản bộ à? Sao còn chưa đi?" - Tiêu Liệt lạnh lùng trừng mắt.
Cách bà lão nhìn anh và Lâm Dĩ Hoan cứ như đang nhìn con trai và con dâu khiến anh cảm thấy tức giận! Rõ ràng là anh chẳng có gì với Lâm Dĩ Hoan cả!
"Chàng trai trẻ, tạm thời không được như ý là trời xanh muốn tôi luyện cậu, cứ coi như đây là một lần mài giũa, cậu sẽ nhìn ra được rất nhiều điều." - Bà lão hiểu, người trẻ tuổi này gặp tai nạn bất ngờ nên tính tình có chút gàn dở, nhưng không thể vì thế trút giận lên người thân của mình được!
"Bất kể là lúc nào cũng mong cậu đối xử tử tế với cô gái bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670526/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.