Bóp chết cô!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Tiêu Liệt!
Sau khi cô chết, sẽ không có người dẫm vào chân đau của anh nữa!
Đường Hoan bị đau, kêu lên một tiếng.
*** mẹ anh, đàn ông như anh không biết mình nặng thế nào à? Đè chết ông đây rồi!
Tiêu Liệt dơ tay, bóp vào cổ Đường Hoan: "Lâm Dĩ Hoan, cô đáng chết!"
Người đàn ông thở dốc, cổ họng phát ra những tiếng khàn khàn đầy tăm tối.
Đường Hoan không chớp mắt nhìn anh, nhưng thật ra trong lòng lại đang rít gào: AAA! Mẹ nó! Là anh tự làm hỏng chân! Là người bạn cùng lớn lên với anh cướp đi vị hôn thê của anh! Nón xanh[1] của anh cũng là do vị hôn thê của anh đội lên! Tôi đã làm gì đâu!
Ông đây cứ thế mà chết đi ư???
[1]nón(mũ) xanh = sừng =))))
Nếu chỉ nhìn mặt thì Đường Hoan cực kỳ bình tĩnh, thậm chí cô còn cố cười lạnh: "Tôi đáng chết? Tiêu Liệt, anh nhìn hình ảnh trong mắt tôi mà xem, người đó là anh đấy! So với trước kia, anh có giống chó nhà có tang hay không?"
Tròng mắt Đường Hoan đen bóng như mặt nước, sạch sẽ và trong suốt.
Vì thế Tiêu Liệt thấy hình ảnh tiêu cực của mình trong mắt cô.
"Anh vì Lâm Dĩ Nhu, một người không yêu anh mà tự biến mình thành dáng vẻ này, anh có thấy nực cười không?"
Tiêu Liệt run run, tay hơi buông lỏng.
"Tôi biết bây giờ anh rất muốn cướp Lâm Dĩ Nhu về nhưng anh hãy tự nhìn lại tình hình hiện tại của mình đi, anh có thể cướp được người từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670517/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.