Hệ thống:...... Ta có một linh cảm rất xấu.
Đường Hoan mỉm cười: Linh cảm của cậu đúng đấy
[Ta nghĩ, vì anh ta đánh cô một roi nên......] Quả nhiên, độc nhất là lòng dạ đàn bà, thù dai thật ấy!
Đường Hoan tiếp tục mỉm cười: Tôi cũng sẽ nhớ kỹ cậu.
[......] Không hiểu vì sao mà đột nhiên hệ thống lại cảm thấy lạnh run.
Đối với Tiêu Liệt, Đường Hoan không hề kiên nhẫn, dễ nói chuyện như với Phó Liệt, cô bảo để Tiêu Liệt bị đói là thật sự không quan tâm đến anh. Ban đầu còn có người hầu muốn mang cơm vào nhưng sau khi bị Đường Hoan lạnh lùng nhìn chằm chằm vài lần, cũng không dám tự ý làm việc nữa.
Cơ thể vốn đang yếu ớt, lại vài ngày không được ăn cơm nên Tiêu Liệt đói đến mức hơi thở thoi thóp, trước mắt chỉ thấy toàn màu đen.
Anh ngồi lẳng lặng trên xe lăn, đầu rủ xuống, mắt nhìn về phía cửa phòng.
Có một giọng nói nói với anh rằng anh phải đi ra ngoài! Bước qua cánh cửa này, đi ra ngoài! Sau đó lại một lần nữa "đứng dậy"! Sớm muộn gì thì cũng có ngày anh sẽ tra tấn chết đám người không quan tâm đến anh, coi anh là phế nhân!
Có một giọng nói khác lại châm chọc mỉa mai: A, Tiêu Liệt, mày hiện tại đã là một người có đôi chân tàn phế, chỉ có thể sống qua loa tạm bợ!
Mày còn sống làm gì?
Mày sống cũng chỉ để làm đề tài cho người ta cười nhạo khi rảnh rỗi mà thôi.
Nhìn xem, Tiêu Liệt, thiếu gia của Tiêu gia đã từng cao cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670514/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.