"Ta sẽ cố gắng!!!"
Đường Hoan đột ngột hô lên.
Sau đó tiểu "công trúa" Phượng Hoàng thích xé X cười lạnh một tiếng, như thể vừa nghe thấy điều gì cực kỳ nực cười: "Ngu xuẩn, cố gắng thì có tác dụng gì?"
Đường Hoan: "......"
Đi qua một thế giới cũng chỉ mất một đêm, khi Đường Hoan mở mắt, vừa hay là trời sáng. Sực nhớ ra buổi sáng còn có tiết, cô lập tức bật dậy, nhưng...
Không thể động đậy?
Nhúc nhích một chút cũng không thể?
Vì cái gì mà tôi không thể động đậy???
Đường Hoan hoảng loạn, cô phát hiện mình chỉ có ý thức còn thể xác thì hoàn toàn không thể động đậy.
Cái *beep*, tôi tê liệt mẹ nó rồi!
Đường Hoan sợ hãi kêu lên một tiếng. Không ai nói với cô bệnh nan y giai đoạn cuối sẽ có nguy cơ bị tê liệt mà!
Tiếng kêu của Đường Hoan khiến trời đất hoảng sợ, quỷ thần gào khóc, làm người nghe cũng phải thương tâm rơi lệ.
Phượng Hoàng: "..."
Sao cô nàng có thể dùng chung thân xác với tên thiểu năng trí tuệ này cơ chứ?
Quả thật làm giảm phong độ[1] của cô nàng.
Vì thế, cô nàng đột ngột đẩy linh hồn của Đường Hoan ra khỏi thân xác, khiến Đường Hoan trở thành một linh hồn trôi bồng bềnh trong không trung.
A phiêu[2] Đường Hoan:......
[1]phong độ: phong cách và thái độ
[2] phiêu (飘): nhẹ nhàng/ tung bay/ lay động theo gió/... -> A phiêu là cách mà tác giả gọi Đường Hoan khi cô đang trong trạng thái linh hồn.
Đường Hoan thấy bản thân, à không, Phượng Hoàng chậm rãi rời giường. Động tác thong thả ung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670505/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.