"Phu nhân, người bảo Phó đại nhân rủ lòng thương xót, để hắn đừng đuổi tận giết tuyệt!"
Đường Hoan: "......"
Tức đến mức muốn khóc.
Nói chuyện thì nói chuyện thôi, còn kéo quần lót của ông đây làm gì? Nếu còn không chịu buông tay thì nó sẽ tụt xuống đó!
Đường Hoan vô cùng hận bản thân, tại sao ba năm này cô lại thích ăn tới mức béo thêm một vòng cơ chứ. Nếu không béo, cô cũng chẳng vì để mình dễ thở hơn mà buộc dây quần lỏng ra. Nếu không buộc giây quần lỏng ra, quần lót của cô cũng sẽ không rơi vào cảnh tràn ngập nguy cơ thế này, có cảm giác như nó sắp tụt xuống tới nơi rồi!
Cơ mông căng thẳng!
Không thể để quần bị người ta kéo xuống!
Đường Hoan vô cùng cố gắng, gắng đến mức đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhìn qua có vẻ khá cao ngạo lạnh lùng.
Người phụ nữ tới cầu tình thấy Đường Hoan vẫn luôn cao cao tại thượng, không nói một lời thì càng ngày càng phẫn nộ, thở gấp nói: "Phó Liệt thâm độc, hại phu quân của ta phải vào tù, đã thế còn muốn dồn cả nhà ta vào chỗ chết, vậy thì, không bằng đồng quy vu tận[1]!"
[1]đồng quy vu tận: cùng chết.
Dứt lời, người phụ nữ rút trâm bạc từ trên đầu xuống, căm tức đứng dậy.
Đường Hoan sững sờ: "......"
Cô vừa kéo quần lót sắp tụt xuống, còn muốn đẩy người phụ nữ kia ra, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói! Ta thề, đừng nói đến quần lót rơi, kể cả cô có tụt váy ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670481/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.