Ngày hôm sau vẫn tiếp tục là kỳ thi tháng.Ôn Du theo thường lệ sử dụng bí tịch bất diệt "ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất" để hoàn thành câu hỏi trắc nghiệm, rồi lại dựa vào trí nhớ còn sót lại trả lời mấy câu hỏi đơn giản phía trên, một tờ đáp án được hoàn thành trong bi thảm cứ như vậy ra đời.Làm đề xong, cô thật sự ăn không ngồi rồi, tay cầm bút liền vô thức di chuyển, không lâu sau, một con mèo lười biếng cuộn tròn trên ghế dần dần thành hình.Cô đã từng thích vẽ tranh nhất, là cô gái tài năng được toàn trường công nhận, sau khi tai nạn xe cộ khiến ngón tay bị gãy xương nghiêm trọng thì đã rất lâu không cầm đến bút vẽ – lâu đến mức Ôn Du gần như quên mất chuyện bản thân đã học vẽ phác thảo nhiều năm.Cô đã từng vì trở thành kẻ tàn tật không có cách nào bước đi, không có cách nào cầm bút mà cảm thấy bị cướp đi ý nghĩa cuộc sống, bây giờ mọi thứ bị mất đi đều được lấy lại bằng một phương thức không tưởng mà lần nữa trở lại với mình, Ôn Du chỉ muốn quý trọng thật tốt.Vì lý tưởng tha thiết ước mơ, cơ hội lúc này, cô nhất định phải nắm chặt."Con mèo này là cậu vẽ sao? Đáng yêu quá đi!" Sau khi kết thúc kiểm tra, Hạ Tiểu Hàn thoáng nhìn thấy trên tờ giấy nháp của cô tràn đầy nét vẽ nguệch ngoạc tiện tay quẹt thì lập tức chuyển sang hình thức mê muội: "Từ trước tới giờ tớ chưa từng biết cậu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-chi-muon-hoc-tap/4392984/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.