Editor: Aimee
Sau giờ nghỉ trưa dài đằng đẵng chán ngắt là tiết thể dục định kỳ mỗi tuần một lần.
Học sinh phổ thông như bọn họ phải chịu áp lực học tập nặng nề trong một thời gian dài, vất vả lắm mới có lúc ngắn ngủi nhưng lại tự do thoải mái đến thế. Tiếng chuông vào học còn chưa kịp vang lên, toàn bộ học sinh đã ào ào chạy đến sân thể dục. Ngay cả người luôn có tính cách bất cần đời như Hạ Tiểu Hàn cũng không nhịn nổi vui sướng quá độ: “Tiểu Du này, đây gọi là bị nhốt trong lồng quá lâu thì lại được thả về tự nhiên lần nữa đấy!”
“Là ‘lồng chim’ nhỉ.”
Ôn Du nhìn các bạn chạy quanh sân thể dục như những chú chim non, bỗng dưng cô nhớ đôi chân mình lúc còn bị tàn tật. Khi ấy, điều cô mong mỏi nhất là được quay về trường, cùng bạn bè chơi trên sân thể dục. Nhưng hiện thực lại chỉ còn chiếc xe lăn lạnh ngắt và khung cửa sổ quạnh hiu.
Tuy đến đây khiến Ôn Du mất đi rất nhiều thứ, nhưng cô cũng có được vài kỹ năng vô hạn. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, sự rét buốt hằn sâu vào tận xương tủy tựa mảnh dao cứa từng tấc da tấc thịt. Ôn Du túm chặt chiếc áo đồng phục của mình trong vô thức, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô không ngờ Hứa Sí lại đang đứng phía trước, cách nơi này một khoảng xa xa.
Bây giờ cô mới nhớ ra rằng, đây cũng là thời điểm lớp cậu học thể dục.
Dáng Hứa Sí trông rất cao, cậu chẳng thèm mặc đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-chi-muon-hoc-bai/4579778/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.