Cô chạy!
Điều đầu tiên đó chính là chạy thật xa! Thật thật xa! San San chạy điên cuồng với đôi chân trần mặc kệ người xung quanh nhìn cô với ánh mắt gì
Cho tới khi về đến nhà, Dạ Minh chỉ nhìn cô với ánh mắt buồn không nói lời nào. Bà Hạ trốn tránh cô nên luôn không có nhà
San San không quan tâm đến đôi chân đỏ au của mình mà chui vào trong góc giường nằm, cô co rúm lại mặt chôn vào chăn...
A... Lại một lần nữa... Lại một lần nữa... Lại một lần nữa... San San cứ vô hồn lặp lại lời nói trong họng
Mai Mai muốn thăm cô nhưng San San lại chẳng mở cửa cho ai, cô cứ thế ngây ngốc ở trong phòng được Dạ Minh mang cơm đến
Thiên Đạo cũng đã ổn định hơn vì nguồn tài nguyên khổng lồ được đưa vào, khi Mai Mai nói vậy cô cũng chỉ cười gượng một tiếng rồi cúp di động
Dạ Minh luôn nhìn cô bằng ánh mắt đau buồn, rồi ôm cô vào lòng nói sẽ bên cô, sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ...
Nhưng San San lúc này như người vô hồn, cô chỉ nhìn Dạ Minh. Không một câu trả lời, không một nụ cười như trước kia
Ngày qua ngày cô cũng mặc kệ số lần gọi của trường thôi thúc đi học, bản thân cứ ngồi trên chiếc giường nhìn ra ngoài cửa sổ
Nhìn những chú chim bay lượn trên bầu trời, cho tới ngày Dụ Nguyên nhẹ nhàng tới...
Anh nắm lấy tay cô dỗ dành nhưng đáp lại anh chỉ là đôi mắt chăm chú, không một tiếng nói nào cả. Kể cả cho tới lúc ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nu-chinh-dung-khinh-thuong-ta/1564756/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.