Chương trước
Chương sau
- Cái gì? - San San đang ăn bánh xem phim cùng bà Hạ, ngớ người nhìn bà
Cô không nghe nhầm đó chứ? Thực tập? Cái gì mà có năng lực? Cái gì mà kỳ vọng cơ?
San San vẫn chưa nuốt trôi ngôn ngữ của bà Hạ đành bịt miệng bà lại, tắt công tắc nói của mẹ, bất đắc dĩ hỏi:
- Con phải thực tập với ai? Ai đề cử con?
Bà Hạ nói lung tung nãy giờ mới nhớ ra vấn đề chính, ánh mắt sáng trưng lên cười tươi nói:
- Con a~! Được Thiên Vũ đề cử chắc chắn con có tài năng, con gái mẹ trưởng thành rồi!
Thì ra là Dạ Minh... Khoan...? Không phải Dạ Minh mà là Vân Thiên Vũ? San San trợn mắt nhìn bà mẹ lại bật công tắc luyên thuyên, liền bơ bơ đi lên phòng
Dạ Minh đứng trước cầu thang nhìn cô, San San tim đập mạnh một cái rồi cố tỏ ra bình tĩnh bước qua anh. Dạ Minh nắm chặt tay cô quay người cô lại
- Doanh Doanh, em định tránh mặt anh đến bao giờ?
- Tôi không phải Doanh Doanh, tôi là Tích San San! Và tôi là cô chủ của anh, hành động vô lễ này là sao? - Cô mặt không biểu cảm đáp lại anh
Dạ Minh vẫn không buông tay cô ra, nắm chặt lấy:
- Minh Dạ Nguyệt thông báo có vị hôn thê, em và hắn đã tới mức nay rồi sao? Tại sao em không cho anh biết?
San San hất tay anh ra cười nhạt một cái:
- Tại sao tôi phải cho anh biết? Anh lấy cái quyền gì quản tôi? Người yêu cũ? Chồng sắp cưới cũ? Hay người từng giết chết tôi?
Dạ Minh hằn sâu nỗi đau trong đôi mắt nhìn cô, San San quay đi không nhìn vào đôi mắt đó. Nếu tiếp tục nhìn chắc cô sẽ mềm lòng mất, tự nhủ rằng đây là người từng giết mình, cô không cho phép bản thân được quyền mềm lòng!
Không khí u ám bao trùm xung quanh cả hai, Dạ Minh nhìn cô quay đi cảm giác tim đau xiết lại, San San bỗng quay ra nhìn anh. Đôi mắt không gợn sóng:
- Không còn gì nữa thì tôi về phòng đây.
San San quay người bước đi thì Dạ Minh ôm chầm lấy cô từ đằng sau.
- Em đừng bỏ anh... Có được không...?
Giọng Dạ Minh run lên, anh chưa từng sợ hãi như bây giờ. San San cúi đầu, tâm trạng rung động không thôi, cô bình tĩnh một hồi lạnh nhạt bỏ tay anh ra.
Từng ngón tay bị gỡ ra như một vết cứa vào trái tim của anh vậy, cô gần gỡ hết ngón tay của anh ra khỏi người anh liền quay người cô lại. Ấn đôi môi nóng bỏng xuống môi của cô, cạy răng bá đạo xâm chiếm khoang miệng của cô.
- Buông... ưm...!
San San càng giãy giụa thì anh càng giữ chặt lấy eo của cô hôn mãnh liệt, anh ấn gáy của cô nụ hôn càng sâu hơn nữa. Như dính lấy mật ngọt không thể dừng lại, không khí dần dần nóng lên
Tay của Dạ Minh bắt đầu không yên phận di chuyển, cô bỗng chốc bừng tỉnh cắn mạnh vào môi anh bật máu. Vị tanh tràn ngập vào khoang miệng làm anh phải dừng lại nhưng tay vẫn đặt ở eo cô, ánh mắt đỏ ngầu nóng bỏng như thiêu đốt cô. Dạ Minh cười hằn một tiếng bóp cằm cô liếm nhẹ đôi môi bị rách, trông vô cùng yêu nghiệt
- Doanh.. à không, Tích San San... Nếu em là vị hôn thê của Minh Dạ Nguyệt, tôi liền tình nguyện làm người tình của em.
- Tôi không... câ.. Á! Thả tôi xuống!!!
Dạ Minh bế xốc cô lên không để cô giãy giụa, đạp cửa đi vào phòng rồi đóng cửa lại. Đè cô lên giường không cho cô kịp kêu lên ấn mạnh môi xuống tiếp tục nụ hôn mãnh liệt vẫn có máu, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh, tay anh tóm 2 tay cô kéo lên trên giữ chặt một tay khác xé rách áo của cô lộ ra chiếc áo ngực ren quyến rũ nổi bật giữa làn da trắng.
Ánh mắt của anh càng lúc càng nóng bỏng hơn làm cô càng gấp, càng cố giãy giụa nhưng vô lực, thân thể này cô chưa luyện tập quá chăm chỉ mà so với một người tập luỵen từ nhỏ thật sự lực bất tòng tâm.
Nụ hôn đầy bá đạo liên tục tấn công va chạm vào chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô, bắt buộc cô phải triền miên theo nụ hôn của anh. Không khí trong phòng dần nóng lên, mùi hương dụ tình dần tăng lên, San San lúc này đã mềm nhũn người, ý chí gần như mơ hồ chỉ vô thức theo nụ hôn của anh đến lúc không thể thở anh mới buông tha cho đôi môi của cô, vừa tách môi ra liền có sợi chỉ bạc kéo dài
Dạ Minh cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô cùng ánh mắt mê ly, hôn lên chiếc cổ trắng ngần thì thầm hơi thở quyến rũ bao phủ quanh cô làm cô rùng mình
- Lúc này trông em thật quyến rũ...
San San đỏ mắt quay đi, cố gắng trấn tĩnh bản thân làm cho giọng lạnh đi:
- Muốn làm thì nhanh lên, tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của anh.
Dạ Minh cười khằn một tiếng bóp cằm cô quay lại nhìn mình, đôi mắt nóng bỏng bao phủ dục vọng nhưng có cả bi phẫn đau khổ không tả siết:
- Rất tiếc rằng em sẽ phải thấy khuôn mặt ghê tởm này dài dài cho tới khi em can tâm tình nguyện nhìn thấy tôi.
Dạ Minh hôn lên đôi mắt của cô rồi cắn nhẹ cần cổ trắng nõn, mút nhẹ nó làm đỏ ửng thành dấu hôn. Anh mút mạnh khắp cổ cô để lại vô số dấu hôn như chứng minh hôm nay hoàn toàn không phải giấc mơ của anh vậy.
San San bị kích tình thở dốc quay mặt đi cắn vào tay, cơ thể thành thực xuất hiện dòng nước ấm chảy chậm ở dưới chân. Dạ Minh cởi áo ngực của cô nhìn nhũ hoa đỏ hồng kiêu diễm trước mắt, không chần chừ cắn nhẹ nhũ hoa rồi ngậm lấy nó làm cô bật rên rỉ
Dạ Minh như nghe thấy tiếng gì đó khẽ suỵt một tiếng, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng anh
- Dạ Minh, còn thức không?
Đó là giọng nói của ai...?
(Tác giả bận quá giờ mới viết chương được, sr mng)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.