Bàn tay Hoàng Hạnh Hoa run run, vội vàng mở AI trên cổ tay, ấn gọi cho con trai.
“An Nhân, con nói thực cho mẹ đi, Tâm Tâm đang ở đâu? Tại sao con bé bẩy tháng rồi không về nhà? Có phải con bé đang hôn mê nằm ở bệnh viện không?”
“Mẹ, sao mẹ biết? Ai nói cho mẹ việc này?”
Hoàng Hạnh Hoa cảm thấy đầu như nổ tung! Tâm Tâm thực sự đang hôn mê nằm trong bệnh viện!
Tâm Tâm!
“Mẹ? Mẹ? Mẹ? Mẹ mau trả lời con đi. Đừng làm con sợ.”
“An Nhân…con chở mẹ đến bệnh viện đi, mẹ phải đi thăm Tâm Tâm…”
“Mẹ, Tâm Tâm nằm trong bệnh viên quân đội, phải đăng ký lịch trước mới vào được. Để con đăng ký đã.”
Hoàng Hạnh Hoa đầu óc quay cuồng. Con gái bà đang nằm trong bệnh viện? Con bé là đi làm nhiệm vụ nên hôn mê?
Mọi điều đều là thực, chỉ có kết thúc hạnh phúc cuối phim là không thật?
Con gái bà vẫn đang nằm hôn mê trong bệnh viện?
Bà nhớ đến hình ảnh nữ diễn viên bị hàng ngàn mảnh vỡ của tàu bay cắm khắp thân thể, không nhịn được mà run rẩy toàn thân.
Cảm giác này, giống như 10 năm trước, không, còn tệ hơn 10 năm trước. Mười năm trước, con gái bị bắt cóc, bà vẫn luôn có hy vọng con gái sẽ quay về. Nhưng bây giờ…
Tâm Tâm! Mẹ xin lỗi! Mẹ sai rồi! Xin con hãy tỉnh lại đi.
Trong bệnh viện, Tâm Tâm nằm yên lặng, Tiêu Lưu Phong ngồi kề bên, nắm lấy tay cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3375123/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.