“Tâm Tâm…con bé bỏ nhà đi, đã 7 tháng chưa trở về, cũng không thèm gọi một cuộc điện thoại nào. Con bé ngoan ở chỗ nào chứ? Đâu bằng…Tâm Như, vừa ngoan ngoãn, vừa hiểu chuyện…” Càng nói, giọng Hoàng Hạnh Hoa càng nhỏ xuống. Phải rồi, Tâm Tâm đã bẩy tháng chưa về nhà, 7 tháng bà chưa nhìn thấy mặt con bé, bà cũng…rất nhớ con bé.
“Em lúc nào cũng nói Tâm Tâm không tốt, nên con bé đương nhiên không muốn về nhà.”
Tâm Thái tức giận, lần đầu tiên phản bác vợ.
“Anh…anh…sao anh lại nói em như vậy? Em có bao giờ nói con bé không tốt? Em chỉ…em chỉ là nói con bé không bằng Tâm Như. Dù sao Tâm Như tốt như vậy, đâu có mấy cô gái tầm độ tuổi Tâm Như mà được ưu tú như Tâm Như. Tâm Tâm có không bằng Tâm Như, vậy cũng thực bình thường, có gì đâu mà phải ủy khuất?”
“Tâm Tâm có nơi nào không bằng Tâm Như? Con bé không có chúng ta dậy dỗ, không cần dùng tài nguyên của gia đình, bằng vào sự tự nỗ lực của bản thân, vào được lớp đặc tuyển của trường quân đội. Lớp đặc tuyển một năm chỉ có 30 người được lựa chọn từ hàng trăm hành tinh. Con bé nơi nào là không bằng người khác? Con bé là hơn hẳn tất cả mọi người!”
Tâm Thái bực dọc phản bác vợ.
“A…chẳng phải nói Tâm Tâm chỉ học ở lớp đơn binh xoàng xĩnh nhất trong trường quân đội sao? Nghe nói lớp đơn binh chỉ dành cho những người kém cỏi, không thi được vào đâu, mới vào trong đó học.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3374889/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.