Sau này, hắn thực sự cảm thấy việc làm phim có khả thi, đề nghị với cô thêm mấy lần, nói lợi nhuận kiếm được hai người chia đôi, nhưng Tâm Tâm đều từ chối.
Tuy nhiên lần này, trong thế giới kia, Tâm Tâm lại đồng ý cho hắn dựng thành phim. Hắn lật đến trang cuối cùng của phần nhật ký viết cho hắn.
“Ngày…tháng…năm…
Tiêu Lưu Phong hâm! Hôm nay cậu đã định nói gì với tôi? Tại sao tôi hỏi cậu lại bảo là không có gì? Hại tôi tò mò muốn chết! Nói đi, nói đi, nói đi!!!”
Hắn nhớ, đó là lần hai người bọn họ trở về sau khi làm nhiệm vụ tìm kiếm tung tích của Mắt Đen, thành viên nhóm khủng bố Alpha, trên hành tinh Rubi.
Lúc đó, tòa nhà trung tâm thương mại sụp đổ, hai người đào đất đá trên đầu ra, chui lên, mừng rỡ khi thấy đối phương đều còn sống, hai tên cơ giáp lấy ôm nhau. Hắn nói “anh yêu em”, nhưng lớp vỏ cơ giáp rất dày, thiết bị liên lạc của cơ giáp đã hỏng, cô không thể nghe thấy. Cô chỉ nhìn thấy miệng cơ giáp của hắn mấp máy.
Sau này khi trở về, cô có hỏi lại. Nhưng hắn xấu hổ, không dám nói.
Hắn vốn định lần này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tìm công thức vắc xin trở về, nếu hắn còn sống, hắn nhất định sẽ tỏ tình với cô. Nhưng kết quả lại là, hắn còn sống, cô thì lại bị rơi vào hôn mê.
Hắn thực hối hận, đã không nói sớm hơn.
Tâm Tâm, anh yêu em.
“Sao thế, sao đang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3374887/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.