“Tâm Khôi, em chạy đi, anh sẽ ở lại cầm chân nó.”
Thẩm Hạ Tri biết dù hai người có gộp lại, cũng không thể là đối thủ của con chim này, liền tiến lên chắn trước mặt Tâm Khôi.
“Vớ vẩn! Có chạy thì cùng chạy!” Tâm Khôi lập tức đứng lên ngang hàng với hắn.
“Tâm Khôi…” Thẩm Hạ Tri còn định nói nữa, nhưng con chim phía đối diện không cho hắn cơ hội.
Nó vỗ cánh một cái, hàng ngàn chiếc lông chim cuốn lấy bụi đất bắn về phía hai người.
Thẩm Hạ Tri và Tâm Khôi lập tức lập ra lá chắn thép và nước, chồng lên nhau, sau đó cùng quay người bỏ chạy.
Hai tấm lá chắn rất nhanh đã bị xuyên vỡ, Tâm Khôi kéo Thẩm Hạ Tri nằm xuống đất, lăn sang một bên, hiểm hiểm tránh thoát một đợt mũi tên lông chim bắn đến.
“Hí!” Con chim kêu lên một tiếng dài, vỗ cánh bay lên cao, sau đó xà xuống trước mặt hai người.
Tâm Khôi liếc thấy phía bên trái là sườn dốc, liền nhanh tay đẩy Thẩm Hạ Tri đang lồm cồm bò dậy ngã xuống đó.
“Không! Tâm Khôi!”
Thẩm Hạ Tri bị đẩy lăn xuống sườn dốc, trơ mắt nhìn con chim lao đến, mổ cái mỏ cứng rắn xuống người Tâm Khôi.
Đôi mắt hắn trừng lớn, muốn nứt ra. Không! Tâm Khôi!
Dù Tâm Khôi lách người trách được, nhưng cái mỏ của nó vẫn cào cho cô rách ra một phần da ở cánh tay, máu tươi bắn ra tung tóe, văng lên mặt con quái vật, càng kích thích nó hưng phấn.
Tâm Khôi nhịn đau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3373970/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.