Tâm Khôi ngồi dựa vào tường, nhìn Thẩm Hạ Tri lăng xăng cầm hoa quả lên, như dâng hiến vật quý đến trước mặt cô:
“Tôi đã ăn thử rồi! Rất ngọt!”
Tâm Khôi nhận quả dại trong tay Thẩm Hạ Tri, vừa ăn vừa nhìn chiếc nhẫn đá năng lượng ngoài kia:
“Sau khi tôi ăn xong, chúng ta cũng nên lập tức rời khỏi đây. Đá phòng thủ đến hôm nay cũng hết tác dụng rồi. Nếu chúng ta còn không rời đi, sẽ bị đám ma thú ăn cho xương cũng chẳng còn.”
Cũng may, trải qua ba ngày, bên ngoài động đã không còn bóng dáng ma thú nào. Bọn họ nên tranh thủ cơ hội này rời khỏi đây.
“Hai ngày vừa rồi tôi cũng đã thử thăm dò qua. Địa hình ở đây dốc về phía bắc, chúng ta đi về phía nam, như vậy trèo lên đỉnh núi sẽ nhanh hơn.” Thẩm Hạ Tri nói.
Rất nhanh, hai người liền thu dọn đồ lên đường, sáng đi tối tìm nơi ngủ tạm, trên đường thỉnh thoảng cũng gặp phải một, hai ma thú, nhưng cũng may cấp bậc không quá cao, bị hai người xử gọn.
Đến ngày thứ ba, Tâm Khôi cứ ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
[Ký chủ, không hay rồi! Cách chỗ cô và Thẩm Hạ Tri khoảng 1km có một đàn ma thú nhỏ đang tụ tập lại. Ma thú đứng đầu trong đó đã đạt đến cấp 87.] Hệ thống 07 đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Tâm Khôi cảm thấy cả người lạnh băng.
[Bọn chúng đang di chuyển về phía này! Tốc độ rất nhanh! Dự kiến 5 phút nữa sẽ tới nơi.] Tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3373920/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.