Sang đến nhà Tâm Tâm, Nguyên Triều liền hoảng hốt, hắn thấy cô kéo mấy chiếc va li hành lý đi ra ngoài, đứng ở trong sân nói gì đó với Trí Nhân.
“Tâm Tâm, em chuẩn bị đi đâu?” Nguyên Triều chạy lên hỏi.
Tâm Tâm quay ra thấy Nguyên Triều, liền cười nói:
“Em chuẩn bị trở về nhà. Em đi đã lâu, ba mẹ chắc cũng đang rất nhớ em.”
Nói xong, cô lại hạ giọng thấp xuống một chút, ghé sát gần hắn nói:
“Anh yên tâm, em sẽ kéo cả Trí Nhân đi, không để anh ta ở lại làm phiền đến Hoa An.”
Nguyên Triều nghe cô nói chỉ cảm thấy trời đất giống như đảo lộn, đầu óc hỗn loạn không cách nào suy nghĩ nổi, chỉ theo bản năng tóm lấy tay cô, thấp giọng cầu xin:
“Tâm Tâm, em đừng đi được không?”
Công việc của hắn đang dần tốt lên, chắc chắn có một ngày hắn sẽ chăm lo được cho cô, để cô được sống thoải mái.
Cô đừng đi được không?
Trí Nhân đứng bên kia, âm trầm nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, không nhịn được đi lên, kéo cánh tay Nguyên Triều ra.
“Buông cô ấy ra. Anh về với Hoa An của anh đi.”
Tâm Tâm giống như không nhận ra sự mất mát trong lòng Nguyên Triều, nhẹ nhàng nói: “Nguyên Triều, bao giờ có thời gian em sẽ trở lại đây thăm anh và hai bác. Công việc của anh đang thuận lợi như vậy, có khi không đợi đến lúc em trở về thăm, nhà anh đã quay trở lại thành phố rồi.”
Một tiếng sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3332360/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.