Ăn cơm xong, mẹ Nguyên Triều cảm kích nhìn Tâm Tâm nói:
“Tâm Tâm, cảm ơn cháu. May mà có cháu.”
“A, không có gì. Cháu cũng chỉ là tiện tay làm một chút, bác đừng để ý. Bác nghỉ ngơi cho chóng khỏe lại. Cháu về đây, có gì mai cháu lại qua thăm bác.” Tâm Tâm mỉm cười nói.
Không hiểu sao nghe Tâm Tâm nói ngày mai sẽ lại qua đây, trong lòng Nguyên Triều liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều, hắn bây giờ đang rất hoang mang, không biết nên làm gì, không biết nên bắt đầu từ đâu, mông lung với cả hiện tại và tương lai. Nhưng ít nhất khi có cô ở đây, hắn liền giống như có một điểm tựa tinh thần.
Hắn đưa Tâm Tâm ra cửa, đến khi trở lại trong nhà, mẹ Nguyên không nhịn được lại nói hắn:
“Con xem, Tâm Tâm ngoan ngoãn như vậy, tốt như vậy, không hiểu sao con lại không thích? Nếu con cưới Tâm Tâm, nhà chúng ta đã không đi đến một bước này."
“Mẹ!” Nguyên Triều xấu hổ, hắn biết mẹ hắn vẫn luôn rất thích Tâm Tâm, không thích Hoa An. Nhưng chuyện tình cảm, hắn đâu thể tự khống chế được. Hắn đối với Tâm Tâm có thích, nhưng không phải yêu. Hắn xoay người đi vào trong phòng, để lại mẹ hắn tiếp tục lải nhải ở đằng sau.
Hôm sau, Tâm Tâm lại đến giúp nhà Nguyên Triều nấu bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, giúp bác gái Nguyên cho bác trai ăn, sau đó mới cùng Nguyên Triều ra cửa bắt xe buýt đi chợ.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Nguyên Triều đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3332348/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.