Một tháng sau, vẫn không có tin tức gì của Tâm Tâm.
Lòng Trí Nhân càng ngày càng trầm xuống. Hắn đã không đếm được bao đêm hắn mất ngủ, bao nhiêu bữa cơm không ăn.
Tâm Tâm, rốt cuộc em đang ở nơi nào? Cầu xin em hãy quay về đi. Anh thực sự nhớ em đến phát điên. Tâm Tâm…Tâm Tâm…
Hai tháng sau, thân hình Trí Nhân gầy rộc, đôi mắt thâm quầng. Hắn luôn tự nhủ trong lòng, Tâm Tâm chỉ là đi du lịch, một thời gian nhất định sẽ trở về. Nhưng tự nhủ như vậy, lòng hắn vẫn mạc danh lo lắng, nhỡ đâu cô không trở về nữa, hoặc cô trở về, nhưng là đi cùng một người đàn ông khác. Nếu như vậy, hắn thực sự sẽ không chịu nổi.
Trong đêm đen, hắn nằm trên giường, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Đến lúc này, hắn không thể không
thừa nhận, hắn yêu cô.
Còn nhiều hơn cả thù hận trong lòng hắn, còn nhiều hơn cả chính hắn.
Chỉ cần cô trở về, hắn sẽ bỏ mặc hết thảy, sẽ nghe cô nói, sẽ chỉ để ý đến cô.
Tâm Tâm, đừng trừng phạt anh nữa.
Anh xin em, hãy trở về đi.
—
Tâm Tâm sau khi đến căn nhà vườn liền bắt tay vào dọn dẹp, thuê một đội ngũ xây dựng ở địa phương tới hỗ trợ sửa sang lại nhà, lại thuê một đội thợ làm vườn đến hỗ trợ làm vườn. Cô cũng học cách sống ở nông thôn, đi lấy rơm về đun nấu, trồng rau, nuôi gà. Con người khi lao đầu vào công việc, thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3332345/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.