Trí Nhân đối với những việc diễn ra xung quanh đều vô cùng lãnh đạm. Tâm Tâm ở bên cạnh lại vô cùng săn sóc, gắp đồ ăn, rót rượu cho hắn, không hề hỏi hắn về những điều đang diễn ra.
Đến lúc gần tàn tiệc, Trí Kiệt đi cùng mấy người bạn của hắn cầm ly rượu, đến chỗ bàn Trí Nhân và Tâm Tâm, nụ cười trông có vẻ vô cùng chân thành:
“Trí Nhân, xin lỗi em, tối nay các vị khách cứ quấn lấy anh để nói chuyện, đến bây giờ anh mới rút ra được thời gian để ra uống với em. Nào, anh mời em một ly.”, vừa nói, hắn vừa giơ ly rượu đến giữa bàn, đám bạn hắn cũng đi theo hi hi ha ha giơ ly rượu lên, một bộ dáng vô cùng thân thiết, vui vẻ.
Trí Nhân nhìn ly rượu của hắn, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi đã uống quá nhiều, bây giờ không uống thêm được nữa.” Mệt cho người anh trai cùng cha khác mẹ này của hắn suốt ngày diễn kịch mà không thấy chán! Hắn ta muốn diễn thì cứ diễn một mình đi, Trí Nhân hắn không phụng bồi.
Nghe Trí Nhân trả lời như vậy, tức khắc trong nhóm bạn của Trí Kiệt liền có người tỏ vẻ bất bình:
“A, Trí Nhân, cậu nói như vậy không được. Tôi để ý từ đầu buổi tiệc đến giờ, cũng chẳng có ai qua đây mời cậu một ly nào, sao có thể là uống quá nhiều được? Trí Kiệt sợ cậu ở bên này tủi thân vì không ai quan tâm, dù bị mọi người vây quanh cũng cố gắng rút ra thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3332332/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.