Những ngày tiếp theo, Trí Nhân nằm viện, Tâm Tâm đúng giờ lại xuất hiện trong phòng bệnh của hắn, hỗ trợ hắn ăn uống, sau đó lại đi đến công ty làm việc.
Giai đoạn này, tâm trạng của Trí Nhân tốt hơn hẳn, không còn u ám như những ngày đầu cô mới gặp hắn nữa, cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, chủ động bắt chuyện với cô.
Hôm nay, bác sĩ Cao Phong đến tháo bột cho Trí Nhân, thông báo tháo bột xong hắn có thể về nhà, từ ngày mai bắt đầu tập vật lý trí liệu.
“Tốt quá rồi, Trí Nhân!” Tâm Tâm vui đến không được, nhìn bác sĩ Cao Phong tháo bột cho Trí Nhân, cô không nhịn được mà nắm chặt lấy tay hắn.
Trí Nhân cũng vừa mừng vừa hồi hộp, vừa lo lắng nhỡ đâu gỡ chân ra, hắn vẫn không đi được…
Hai người siết chặt lấy tay nhau, nhìn chăm chú vào hai chiếc chân đang được tháo bột.
Gỡ bột xong, bác sĩ dùng dụng cụ châm nhẹ vào chân hắn để kiểm tra.
“Đau!” Trí Nhân hô lên một tiếng, sau đó, vui mừng quay ra nhìn Tâm Tâm:
“Tâm Tâm, tôi thấy đau.”
“Ừ!” Tâm Tâm gật đầu, đôi mắt đã đỏ hoe vì xúc động.
Hắn thấy biểu tình của cô giống như sắp khóc, liền hơi ngẩn ra, sau đó ngu ngốc hỏi: “Tâm Tâm, sao…sao cô lại khóc?”
“Đồ ngốc! Là do tôi vui quá nên mới khóc.” Tâm Tâm trừng hắn một cái, nhưng trong ánh mắt chỉ toàn vui vẻ, đâu có chút giận dỗi nào.
Đến lúc này Trí Nhân mới đột nhiên phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3332328/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.