Tâm Tâm cười khổ:
“Hoa An, lúc đó tôi tưởng rằng cô nói dối, nhưng bây giờ chính miệng anh Nguyên Triều đã thừa nhận yêu cô. Tôi còn có thể làm gì được chứ? Tôi yêu anh ấy, điều tôi muốn không phải là được ở bên anh ấy. Mà điều tôi muốn nhất là anh ấy được hạnh phúc. Ở bên cô, anh ấy mới được hạnh phúc, nên tôi để anh ấy đi. Tôi thực lòng chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong, Tâm Tâm cầm túi xách đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Bước ra được hai bước, như sực nhớ tới việc gì, cô quay đầu lại, nhìn Nguyên Triều:
“Chuyện hủy hôn, chờ mấy ngày nữa em bình tâm trở lại, chúng ta sẽ bàn bạc sau, được không?”
Nguyên Triều vẫn còn chưa hết sửng sốt với những lời trước đó của Tâm Tâm. Nói thật, nếu bảo hắn không cảm động, đó là giả. Cô yêu hắn nhiều đến như vậy, chỉ mong hắn được hạnh phúc, giá như bản thân hắn có thể chia đôi, hắn nhất định sẽ đáp lại cô. Thật tiếc,…giữa hai người con gái, hắn chỉ có thể chọn một. Nguyên Triều mở miệng đáp lại:
“Được! Tâm Tâm, cảm ơn em.”
Tâm Tâm hơi cười cười, nụ cười có chút thê lương:
“Đừng cảm ơn em, anh hãy sống hạnh phúc là được.” Nói xong, cô cất bước đi luôn, lần này không hề quay lại.
[Đinh! Độ hảo cảm của Nguyên Triều bây giờ là 65. Ký chủ xin hãy tiếp tục cố gắng.]
Vừa ra khỏi căn hộ của Hoa An, âm thanh thông báo của hệ thống 07 liền vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3332314/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.