Sau khi được cứu ra ngoài, Tần Minh Hi được đưa tới bệnh viện. Rất may cô bị thương không nặng. Chỉ là vết trầy xước khi cố gắng thoát khỏi xe, xuất hiện nhiều nhất ở đầu do va đập mạnh, ở hai lòng bàn chân do đi trên đá nhọn chỗ bãi cát hoang và tại cùi chỏ tay trái vì cố gắng đập vỡ cửa kính xe.
Vài tiếng sau, Tần Minh Hi được sắp xếp nằm ở phòng bệnh tư nhân. Thỉnh thoảng lại có một y tá đi vào xem tình hình của cô, đồng thời lo lắng hỏi han: "Cô Tần, cô có chắc không muốn gọi người nhà đến chứ?"
Tần Minh Hi chỉ mỉm cười lắc đầu.
Cô ngồi tựa vào thành giường, mở điện thoại hí hoáy cả buổi, cuối cùng đưa ra kết luận: thế giới này với thế giới cô từng sống không hề liên quan tới nhau, tuy nhiên, xét theo bối cảnh đời sống hiện tại, thì cũng chẳng khác là bao.
Tần Minh Hi trầm mặc hồi lâu, lại bất chợt nghĩ đến lúc đó, cô cố chấp giữ chặt Phương Tiểu Tổ, không thể tin thời điểm ấy tự dưng xúc động mãnh liệt, thậm chí tim cô còn dâng lên từng hồi co thắt đau đớn. Mà hắn...
Hắn từ đầu đến cuối chỉ cười nhìn cô, tại sao ánh mắt của hắn lúc đó lại nhu hoà tới vậy? Là vì cô bất chấp tất cả để cứu hắn, hay sự thanh thản khi cuối cùng cũng được rời khỏi thế gian?
Hơn thế nữa, giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức hoàn toàn, hắn đã ôm cô, phải không?
Cảm thấy bản thân đã nghĩ quá xa, Tần Minh Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-pha-an/1472158/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.