Tại một góc khác ở đằng sau sân khấu
Ngự Kỷ rũ mắt nhìn tin nhắn của số lạ
[Muốn cứu em gái cậu thì hãy một mình đén gặp tôi nếu không quả bom trên người nó sẽ nổ]
Kèm theo đó là một cái hình ảnh Ngự Thanh bị trói trên ghế và bịt miệng, con bé đã thiếp đi trong một căn phòng gỗ
Ngự Kỷ cắn răng bỏ điện thoại vào túi, nhanh chóng muốn rời đi liền đụng ngay khuôn mặt tươi cười của Linh Vũ phía sau là ba người còn lại
" Chúng ta tâm sự một chút đi nào bạn học Ngự... " Linh Vũ nồng nặc mùi nguy hiểm
Ngự Kỷ đổ mồ hôi giọt lùi lại vài bước liền vấp phải cành cây té ngã
" Chỗ này không thích hợp, tới chỗ khác đi " Dư Nghị đề nghị
...
Tất cả ngồi ngay ngắn trong một phòng học, Ngự Kỷ như một nạn nhân bị tra hỏi
" Không ngờ Ngọc Khiết cô ta lại độc ác như vậy đấy! Biết trước tôi sẽ đấm chết cô ta rồi " Dư Tịch tức giận
" Nhưng mà không ngờ cô ta lại liều lĩnh lộ mặt như vậy đấy! " Linh Vũ khen ngợi
" Không phải vậy...lúc đầu cô ta có giấu mặt nhưng bị tôi phát hiện ra..."
" Đáng nhẽ cậu phải nói cho bọn tôi biết trước " Minh Triệt dựa vào tường thấp giọng nói
" Nhưng...tôi không biết cô ta đang nhốt em gái tôi ở đâu cả! Hơn nữa cô ta còn nói đã cài bom vào em gái tôi " Ngự Kỷ hoảng loạn
" Bình tĩnh, cô ta chắc chắn là lần đầu tiên bắt cóc một người lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-noi-loan-di/1328296/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.