- Anh…là anh trai của Úc Noãn? 
Vĩ Triết nhếch mép cười khinh, chân đưa lên rồi giáng mạnh xuống bắp chân của Giang Mạc. Anh ta rất khinh bỉ, cực kỳ khinh bỉ hai chữ “Úc Noãn” được thốt ra từ miệng của Giang Mạc. 
Vĩ Triết nghiến răng, nói: 
- Mày và gia đình mày đã hại chết gia đình của tao, làm cho tao và em tao phải bị xa cách nhau. Chính mày, do mày,… 
Vĩ Triết từng đợt từng đợt đạp mạnh vào bắp chân của Giang Mạc. Hắn vẫn như cũ, miệng không hé một lời rêи ɾỉ đau đơn nào. 
Cũng vì sự cứng đầu đó, Vĩ Triết cảm giác bản thân như là đang bị xem thường, bị xem thường bởi kẻ thù. Nỗi hận trong lòng của anh ta càng lúc càng sâu đậm hơn. 
Miệng nghiến răng, chân thì ra sức đạp. 
Lúc này Giang Mạc bất ngờ ậm ừ mở giọng: 
- Nực cười! 
Vĩ Triết ngưng những động tác thô bạo của mình lại. Ánh mắt đầy hận thù nhìn đến khuôn mặt phủ đầy máu, khổ sở nằm dưới sàn. 
Anh ta ngồi khụy xuống, tay nắm đầu của Giang Mạc, hung hăng ngước đầu hắn lên, bắt hắn trực tiếp nhìn thẳng vào mình. Vĩ Triết lạnh giọng nói: 
- Mày nói nực cười, khốn khiếp! Do gia đình mày hại chết gia đình tao, thế mà còn mặt dày bắt em gái tao nhận mày làm cha. Hứ, khốn nạn…! 
- Anh đang nói cái quái gì vậy? 
Giang Mạc giọng trầm trầm nói. Không để Vĩ Triết có cơ hội nói thêm lời nào, Giang Mạc tiếp tục lên tiếng, ngăn chặn mọi lời nói của anh ta: 
- Năm xảy ra tai nạn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nhung-van-co-the-ton-tai/1133142/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.