Suốt thời gian nấu bữa trưa. Dì Lâm lần đầu tận mắt nhìn thấy tay nghề của Úc Noãn. Mắt của dì không một giây nào rời khỏi cô. Đặc biệt là nhìn vào động tác tay của cô. 
Ả Châu cũng khá là giật mình vì không nghĩ người như Úc Noãn thế mà lại nấu ăn giỏi đến vậy. Nhưng ả cũng sẽ không bao giờ chịu thua. 
Khi Úc Noãn nấu xong đủ sáu món ăn. Một canh, ba mặn và hai xào. 
Cô đem món bày lên bàn cơm. Nhìn về phía dì Lâm và nói: 
- Sao ạ? Dì thấy tay nghề của con tốt hơn hồi đó chút nào không? 
Dì Lâm gật đầu lia lịa, cảm giác hạnh phúc như một bà mẹ nhận ra con mình đã trưởng thành vậy. Dì đi tới gần cô, đưa một tay lên xoa đầu của cô và nói: 
- Con giỏi lắm, thật sự đã trưởng thành lên rất nhiều. 
- Vâng ạ. 
Úc Noãn cười vui vẻ, hai dì cháu cứ thế cười nói thân thiết. Ả Châu thì sớm đã bị gạt bỏ sang một bên. Nhìn hai người họ ả như muốn điên lên. Vì ngày thường mẹ của ả rất nghiêm khắc với ả, một tiếng khen hay xoa đầu từ mẹ ả còn chưa bao giờ nhận được. Còn Úc Noãn thì sao chứ? Vừa trở về liền cướp hết tất cả mọi thứ của cô. 
Ả Châu không muốn nhìn cảnh thân mật, hài hoà giữa hai người họ nữa. Ả xoay người đi ra ngoài sân vườn. 
Úc Noãn lúc này đưa mắt nhìn sang thấy ả đang rời đi. Thấy vậy cô bèn tìm vài lời và xin phép dì Lâm rời đi. Cô đi theo sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nhung-van-co-the-ton-tai/1133117/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.