Không khí xung quanh im lặng hẳn đi. Lúc này cả ba người đều tách nhau ra. Úc Noãn ngước đầu lên nhìn hắn rồi nói: 
- Cảm ơn chú vì đã cứu tôi. 
- Em đó, tại sao lại lao vào nguy hiểm làm gì. 
Hắn vì quá lo lắng cho cô nên bản thân cũng bị mất kiểm soát, và hắn đã lên giọng trách cứ cô. Tuy giọng điệu đáng sợ, nhưng cô biết hắn là đang quan tâm tới cô. Nên là bản thân cô cũng tự biết sai. Mặt mày của cô ủ rũ, cô cúi đầu và nói: 
- Xin lỗi… 
Hắn thấy cô tự biết nhận lỗi nên là tâm trạng cũng hao bớt đi một ít sự giận dữ của bản thân. Nhưng mà hắn vẫn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, nhất là hai cái tên chết tiệt kia. 
Lúc này Dalziel đang trong vòng tay của Úc Noãn, nhóc cũng đã ngừng khóc, chỉ còn để lại mấy tiếng sụt sịt. Sau đó nhóc nhìn sang phần cánh tay của hắn và la lên: 
- Cha ơi, cha bị thương rồi kìa. 
Bị câu nói của Dalziel làm cho giật mình, Úc Noãn ngước đầu nhìn về phía cánh tay của hắn. Đúng thật rồi, hắn đã bị thương, cũng đều do cô mà ra cả. 
Khi thấy vết thương của hắn, cô vội vàng hấp tấp rồi trở nên luống cuống. Cô cứ đi đi lại lại rồi nói: 
- Phải mau băng bó, băng bó nhanh lên. 
Cô tự dưng trở nên khẩn trương vô cùng, bản thân cũng quên mất mình từng là một bác sĩ. 
Thấy cô như thế, hắn chợt cảm thất bị thương như vậy cũng đáng. Vì đổi lại hắn nhận được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nhung-van-co-the-ton-tai/1133096/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.