Khi xoa nhẹ hai bên thái dương của cô. Giang Mạc nhận thấy khuôn mặt của cô giãn nhẹ ra được một chút. Tâm trạng của hắn cũng tốt lên theo. Sau đó hắn nhẹ nhàng đưa tô cháo đến trước mặt cô. Hắn biết cô sức khỏe đang yếu nên hắn cũng tự chủ động, múc một muỗng cháo và ngồi kiên nhẫn thổi phù phù. Đến khi muỗng cháo nguội đi, rồi hắn mới dám đút cho cô ăn. 
Cô thì cứ việc ngồi thẫn thờ ở đó, rồi cứ mỗi khi hắn đút thì cô chỉ việc mở miệng ra và ăn thôi. Vả lại cô nào có quan tâm tới mùi vị của cháo đâu chứ. Miệng cô thì lại đang đắng chát, ăn gì thì cũng nhạt nhẽo thế thôi. 
Người kiên trì, nhẫn nại đút từng muỗng cháo cho bệnh nhân. Người thì ngồi im ngoan ngoãn nhận lấy từng miếng cháo được đút vào miệng. Dần dần không khí giữa cả hai người có chút ôn hoà với nhau. Người cho người nhận; người dịu dàng chu đáo, người lại ngoan ngoãn vâng lời,.... 
Vì là đang bệnh thế nên là mãi hai mươi phút sau, cô mới ăn xong phần cháo của mình. Khi đã ăn no cô liền tựa đầu vào thành giường và ngủ thiếp đi. 
Còn hắn khi vừa quay đầu để dẹp tô cháo và lấy thuốc cho cô, thì vừa quay lại liền thấy cô ngủ gục đi. Nhìn sắc mặt mệt mỏi hắn thấy vô cùng đau lòng, xót xa cho cô. 
Hắn cũng muốn cô ngủ đấy nhưng mà thuốc thì phải như thế nào đây. Chắc chắn không thể bỏ được rồi. Vì thế hắn nghĩ ra một kế rất hay. Chính là đút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nhung-van-co-the-ton-tai/1133078/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.