Úc Noãn sau khi xong việc nhà, nhìn lên đồng hồ thì đã thấy 9 giờ 30. Cô nhìn sang thấy Giang Mạc đang "ngoan ngoãn" ngồi im, thì tâm trạng liền cảm thấy vui vẻ, hài lòng. Thật là một đứa trẻ biết nghe lời. Cô nhìn bờ vai trần của hắn lại nhớ tới việc phải đi mua cho hắn vài bộ quần áo mặc hờ nữa. 
Không nghĩ nhiều, cô liền nhanh chân lên phòng của mình và thay ra một bộ đồ thoải mái, thích hợp để đi dạo hay cà phê này nọ. Nay cô mặc rất đơn giản, chỉ là một chiếc quần tây đen mặc với áo thun màu kem sữa. 
Cô đi xuống lầu và tới phòng khách. Cô lên tiếng: 
- Này, chú ở nhà một mình nha. Tôi ra ngoài có việc. 
Giang Mạc nghe thấy cô nói cần phải đi ra ngoài. Hắn liền vội quay ngoắc sang nhìn cô. Hắn cố tình bày ra cái dáng vẻ đáng thương, mặt dày không một chút liêm sỉ và nói: 
- Em bỏ tôi ở nhà một mình sao? Tôi sợ.... 
(...) 
Mặt cô hiện lên ba vạch đen, sắc mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Vốn cô là một người ăn nói thẳng thắn nên cô liếc hắn rồi quay lưng ra cửa, vừa đi cô vừa nói: 
- Hứ, chú mà sợ thì tôi quỳ xuống nhận chú làm cha. Bộ bản chất con người của chú tôi không biết hay gì. 
Hắn bị nói trúng tim đen, nhưng vẻ mặt rất bình thản. Hắn đứng dậy theo đuôi phía sau cô. Khi cả hai cùng đi tới ngay cửa nhà, cô đang cúi người mang giày, và cũng dặn dò hắn vài việc: 
- Chú làm ơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nhung-van-co-the-ton-tai/1133070/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.