Quay lại hiện tại, tại bệnh viện thị xã. Trước căn phòng trẻ sơ sinh Úc Noãn híp mắt giương ra nhìn về phía cái lồng kính ở trong. Con trai cô đang được ấp ủ nhỏ gọn ở bên trong đó. Nhìn thằng nhóc cô không kiềm lại được cảm xúc mà khóc nấc lên.
Dì Liên kế bên hiểu tâm trạng hiện giờ của cô nên quay sang an ủi, vỗ nhẹ lên vai cô từng nhịp từng nhịp:
- Thôi con à, gặp lại thằng bé là chuyện tốt, sao lại phải khóc chứ!?
Bàn tay dì đưa lên mặt Úc Noãn, ngón tay cái quẹt đi hai dòng nước mắt của cô. Dì nâng niu một bên má, vỗ nhẹ:
- Quên mất, con đặt tên cho thằng bé đi...
" Ớ ớ con quên mất ạ. "-Úc Noãn giật mình mới nhớ ra chưa đặt tên cho thằng bé. Cô quay sang nhìn, ngẫm nghĩ một hồi.
- Con như là món quà trời ban tặng cho mẹ, nên là...mẹ sẽ gọi còn là Thiên Bảo nhé. Giang Thiên Bảo!!!
Cô híp mắt cười rạng rỡ, dì Liên kế bên cũng vui không kém. Cứ thế cái tên Thiên Bảo đã được đặt cho đứa bé nhỏ nhắn kia. Và cái tên đó đúng như quà trời cho, luôn mang lại sự may mắn, hạnh phúc cho cuộc đời sau này của Giang Úc Noãn.
... -----------------------...
Một năm sau, đất nước Anh quốc đầy giàu có. Đâu đó ở căn biệt thư cổ kính vang lên tiếng khóc trẻ em đầy mạnh khoẻ.
" Oa...oa...oa..."
- Thôi thôi nín, mẹ thương. Sữa đây uống đi con.
Úc Noãn bận rộn vừa bế vừa dỗ con. Thằng bé lỳ lợm và kén sữa lắm. Chả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nhung-van-co-the-ton-tai/1133043/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.